Chương 2 - Bạn Giường Hay Là Tình Địch

4

Tôi không ngờ tính cách ham chơi của Bùi Dư, sau khi chúng tôi cùng tốt nghiệp và trở về nước, vẫn chẳng thay đổi gì.

Tôi tiếp quản công ty gia đình, bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Còn anh ta có một ông anh gánh hết trách nhiệm trên đầu, bố mẹ lại để lại cho anh một khoản quỹ tín thác khổng lồ.

Không cần đi làm, ngày ngày chỉ quanh quẩn quán bar, sân golf, và xe đua.

Sau đó, Bùi Dư cuối cùng cũng tìm cho mình được một việc để làm.

Anh mua lại một mảnh đất vàng, tự thiết kế và xây dựng quán bar theo sở thích cá nhân.

Cho đến hôm qua quán chính thức khai trương.

Tôi rời giường, nhìn đồng hồ trên điện thoại: 7 giờ sáng.

Cũng đến lúc chuẩn bị đi làm rồi.

Xong việc buổi sáng là tôi sẽ ghé nhà cũ.

Lúc đang thay đồ, Bùi Dư trong cơn mơ màng vươn tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

“Giờ còn sớm mà… ngủ thêm chút đi.”

Tôi phì cười:

“Công ty của tôi không phải cái quán bar của anh, đợi tới mười giờ đêm mới mở cửa.”

Anh ta cuối cùng cũng mở mắt, hơi khó chịu nhưng giọng lại mang chút trêu chọc:

“Vậy là ngủ với tôi một đêm, thật là lãng phí quãng nghỉ quý báu của Tổng Giám đốc Cố rồi nhỉ.”

Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh ta:

“Biết thế là tốt.”

Bùi Dư hơi ngẩn ra, chôn mình trong chăn nhìn tôi đứng dậy rời đi.

“Thật sự phải đi à? Không thể…”

Tôi vừa khoác áo vào, vừa ngoái đầu lại định nghe anh nói tiếp,

nhưng anh ta lại cười khẩy, nụ cười nhẹ bẫng:

“Em đi đi, dù sao thì cũng còn nhiều cô khác sẵn sàng đến với anh.”

“Dạo này anh mới quen một cô, trông rất giống—”

Tôi giơ tay lên, cắt lời:

“Anh vui là được, tôi đi đây.”

Lúc khép cửa lại, tôi thấy Bùi Dư đang cố vươn tay với lấy điện thoại ở đầu giường.

Tầm hai giờ chiều, tôi lái xe về nhà cũ.

Mẹ tôi nói một tràng không ngừng.

Nào là thanh mai trúc mã, nào là môn đăng hộ đối.

Rồi lại khen Phó Tồn là người đàn ông hoàn hảo, biết nấu ăn, biết làm việc, biết đối nhân xử thế.

Nghe mà tôi bật cười.

Bùi Dư nói đúng thật.

Tôi không có hứng thú với mấy cuộc hôn nhân sắp đặt.

“Mẹ à, con vẫn thích yêu đương tự do hơn.”

Nhưng vừa dứt lời, tôi liền nín thở.

Vì Phó Tồn đã bước vào từ cửa bên.

Cậu bạn thuở nhỏ của tôi… phát triển quá mức rồi.

Ngoại trừ việc kém tuổi, thì mọi thứ khác đều… vượt chuẩn.

5

Vài năm không gặp, Phó Tồn đã trở thành một chàng trai điển trai xuất sắc, tóc đen mắt đen, dáng vẻ nho nhã lịch thiệp.

Vẻ ngoài hài hòa, tinh tế, nụ cười lại mang theo nét dịu dàng khiến người ta xao xuyến.

Cơ thể săn chắc, gợi cảm của Phó Tồn trong chiếc áo cổ lọ đen nổi bật đến mức làm người ta không thể rời mắt.

Tôi đặc biệt thích phần ngực nở nang, rắn chắc của cậu ấy.

Phó Tồn dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, tai cậu đỏ lên—trông đáng yêu lạ thường.

Tôi bỗng mỉm cười đổi giọng:

“Lâu rồi không gặp, hôm nay trời đẹp quá, hay là tụi mình ra ngoài đi dạo một chút nhé?”

Khi cùng nhau tản bộ trong khu vườn, Phó Tồn là người mở lời trước:

“Mấy năm nay em bận công việc chắc mệt lắm rồi, đúng là nên có một người luôn ở bên cạnh, chăm sóc cho em.”

“Nhưng anh thật sự rất ghen tị với người đó.”

Ánh mắt cậu thoáng tối lại.

Tôi ngạc nhiên:

“Anh nghĩ em có bạn trai à?”

Phó Tồn nhìn tôi:

“Chẳng phải sao? Em lúc nào cũng được nhiều người theo đuổi mà.”

Tôi mỉm cười lắc đầu:

“Không có đâu, em vẫn độc thân.”

Lúc Phó Tồn hít vào, phần bụng dưới của cậu siết lại, lộ rõ cơ bụng rắn rỏi dưới lớp áo.

Tôi cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ vào những đường cơ sắc nét đó:

“Tập ngon lành ghê.”

Cậu lập tức đỏ mặt.

Dù cơ thể đã ra dáng người lớn, nhưng bên trong vẫn là một cậu trai ngây ngô.

Cậu khẽ ho một tiếng:

“Chiếc áo này… là thấy em đăng trên mạng nên mới mua.”

Áo cổ lọ đen bó sát – của hồi môn tốt nhất dành cho đàn ông?

Nhớ lại những bài đăng vô tư bàn về “trai đẹp” ngày xưa mình từng viết, tôi hơi chột dạ, ho vài cái để lấp liếm.

Tất nhiên bây giờ tôi sẽ không viết linh tinh như thế nữa.

Tôi hỏi:

“Vậy là hôm nay anh cố tình mặc cái này để ‘trình diễn’ cho em xem à?”

Nghe vậy, mặt Phó Tồn càng đỏ, quay đi, không dám nhìn tôi, cũng chẳng trả lời.

Tôi nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng véo tai cậu.

Mềm mại, mịn màng, cảm giác rất đã tay.

“Sao vậy? Lẽ nào… anh thích em?”

Dễ dàng chỉ cần đẩy tôi ra, nhưng cậu lại như bị tôi áp đảo, đứng im không nhúc nhích.

Phó Tồn cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng.

“Anh không cố tình quyến rũ em đâu. Anh chỉ muốn em biết rằng… anh không còn là trẻ con nữa.”

“Vậy nên… em có thể cho anh một cơ hội được bên em không?”

Nói đến đoạn cuối, giọng cậu nhỏ đến mức tôi phải nghiêng tai mới nghe thấy.

“Hửm? Gì cơ?”

Phó Tồn như đã lấy hết can đảm, nhắm mắt lại rồi nói dứt khoát:

“Được rồi… anh thích em.”

Nói xong chính cậu cũng có vẻ không tin nổi.

Sau đó lại nhìn tôi, nhỏ giọng bổ sung thêm:

“Thích từ lâu lắm rồi.”

6

Tôi bật cười khẽ rồi bước lùi lại, giữ một chút khoảng cách.

Phó Tồn tưởng là tôi từ chối, sắc mặt liền tái đi.

Nhưng tôi nói:

“Anh còn nhỏ tuổi, em sẽ không tùy tiện động vào. Nhưng nếu là hẹn hò, thì có thể thử xem sao.”

Thế là… Phó Tồn trở thành cậu bạn trai nhỏ của tôi.

Cậu ngày càng chiếm hữu tôi hơn, thường xuyên ghen bóng ghen gió, tra hỏi, lục điện thoại.

Khi nhận ra tôi bắt đầu khó chịu,

Phó Tồn lập tức biến thành một chú cún con biết mình làm sai chuyện, khoanh tay đứng phạt trong văn phòng tôi,

vừa cúi đầu, vừa lí nhí giải thích…

“Lần đầu tiên yêu đương, anh không biết mấy chuyện này sẽ khiến bạn gái buồn…”

“Anh sẽ không như vậy nữa…”

Tôi bước tới, nâng cằm cậu ấy lên rồi hôn một cái.

“Ngoan.”

“Bên em toàn là người thân tín, không có tình nhân tin đồn nào đâu. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, được không?”

Được thưởng một cái hôn, khóe môi Phó Tồn không nhịn được mà cong lên.

“Ừm.”

Nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu lại lẩm bẩm với vẻ bực dọc:

“Còn cái tên họ Bùi kia thì không tính nhé, phải đuổi hắn đi.”

Tôi bật cười:

“Được rồi, đuổi.”