Chương 13 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)
Bà vứt hột rồi dùng khăn ướt lau tay: "Dù sao thì tôi cũng không thể quyết định thay cho Hiệu Hiệu. Lần này tôi tới thăm cậu là bởi vì trong nhật ký Hiệu Hiệu có viết: Hy vọng của con bé cũng giống như cậu, mong rằng cậu sẽ được sống lâu trăm tuổi. Trước đó tôi cứ nghĩ chỉ cần bản thân đủ dịu dàng, đủ mạnh mẽ thì sẽ có thể chăm sóc tốt cho Hiệu Hiệu của tôi. Nhưng tôi lại quên rằng Hiệu Hiệu cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của cha. Nó còn phải cố gắng để tâm đến cảm xúc của tôi, con bé hiểu chuyện như thế cũng là vì muốn dùng sự dịu dàng và mạnh mẽ của mình để bảo bọc lại cho tôi. Bởi vì nó sợ tôi sẽ bị đả kích nên luôn giấu đi sự yếu đuối của bản thân, luôn thích tốt khoe xấu che với tôi. Tạ Vãn Dương, có đôi lúc tôi thấy mình cũng thiếu trách nhiệm như cậu vậy!"
"Mẹ..." Tôi nức nở gọi.
"Đừng gọi tôi là mẹ!" Bà chặn ngang lời tôi, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật ra tôi ước gì Hiệu Hiệu xử lý tình cảm cũng sẽ quyết liệt như thế này, không phải dây dưa dài dòng, đến cuối cùng người chịu đựng những thống khổ, chỉ còn lại mỗi mình con tôi."
Sau khi mẹ vợ rời đi, tôi vẫn nằm ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Tôi tìm không ra lý do để sống tiếp, nhưng cũng không dám đi tìm cái chết nữa.
04.
Bảy tháng sau khi Hiệu Hiệu rời đi.
Ngày thanh minh hôm đó, tôi đến chỗ cô ấy tảo mộ, vô tình đụng mặt với một cô bé xa lạ. Cô ấy nói mình đã từng thực tập ở studio của chúng tôi. Hiệu Hiệu đối xử với cô ấy rất tốt, đã hỗ trợ giúp rất nhiều trong công việc và sinh hoạt thường ngày của cô gái này.
Thật ra, tôi cũng không nhớ rõ cô gái này đã tới thực tập vào lúc nào và bao lâu nữa.
Cô ấy nói đêm ba mươi còn mới gửi tin nhắn tới cho Hiệu Hiệu, vậy mà giờ người đã đi rồi. Tôi hỏi, có thể cho tôi mượn xem chút không?
Cô gái móc ra điện thoại, mở lại khung chat tin nhắn... Trên đó đầu tiên là tin nhắn chúc mừng năm mới của cô gái gửi cho Hiệu Hiệu vào đêm giao thừa, chúc Hiệu Hiệu mọi chuyện thuận buồm xuôi gió.
Hiệu Hiệu đáp lời tin nhắn: Chúc em cũng vậy, mỗi ngày đều vui.
Đến khúc qua năm mới, cô ấy lại chúc Hiệu Hiệu bình an thuận lợi, mỗi ngày đều vui.
Hiệu Hiệu lại đáp: Chúc em cũng vậy!
Hiệu Hiệu rất thích chúc người khác là mỗi ngày đều vui.
Trước kia tôi còn hay trêu cô ấy, mỗi ngày vui vẻ là cái thành ngữ chúc mừng kiểu gì vậy? Trông chẳng có văn hóa nào cả!
Hiệu Hiệu sẽ đáp: "Mỗi ngày đều vui là một trong những lời chúc tốt nhất đấy, anh chả hiểu gì cả."
"Sếp Tạ! Lúc chị Hiệu Hiệu đi đến đoạn đường cuối của nhân sinh, có từng được vui vẻ không?" Cô ấy hỏi tôi.
Tôi trầm mặc hồi lâu rồi đáp: "Tôi không biết!"
"Sao lại không biết?"
"Tôi thậm chí còn không biết cô ấy bị bệnh..."
Chát!
Cô gái ấy tát cho tôi một bạt tai, sức lực còn dùng không ít khiến mặt tôi rát bỏng.
"Anh là chồng của chị ấy, vậy mà lại không phát hiện chị ấy bị bệnh. Anh còn có mặt mũi nào đến nhìn chị Hiệu Hiệu nữa hả?"
05.
Năm đầu tiên Hiệu Hiệu qua đời.
Mẹ vợ đã chuyển vào viện dưỡng lão mà Hiệu Hiệu sớm đặt cho bà. Tôi có ghé thăm mấy lần nhưng đều bị bà ấy từ chối không gặp.
Tôi vẫn ngồi đợi ở cổng của viện dưỡng lão từ lúc mặt trời lên cao đến khi hoàng hôn tắt nắng. Có ông cụ đi ngang qua hỏi: "Thằng nhóc, cậu ngồi ở đây chờ ai à?"
Tôi trả lời ông ta: "Cháu đi thăm mẹ vợ."
Ông ấy khen tôi có hiếu, còn nói có rất nhiều người quăng được người già trong nhà vào viện dưỡng lão rồi là nửa năm hay thậm chí có khi cả năm cũng chẳng thèm dòm ngó tới.
Có cậu con rể thường xuyên tới thăm giống như tôi là kiểu hiếu thuận hiếm có đến cỡ nào...
Tôi nghe mà nóng mặt. Nếu như tôi có thể sớm chút phát hiện Hiệu Hiệu bị bệnh thì cũng không để đến nỗi lúc kiểm tra ra đã là giai đoạn cuối rồi.
Vậy thì, có lẽ giờ này mẹ vợ vẫn còn đang ở nhà tận hưởng niềm vui gia đình, có thể nhìn Hiệu Hiệu làm nũng với bà.
Khi lần thứ mười một đi đến viện dưỡng lão. Cuối cùng mẹ vợ cũng chịu gặp tôi, bà hỏi: "Cậu không có chuyện cần làm sao? Cứ nhất định phải xuất hiện trước mặt tôi, nhắc nhở tôi rằng con gái của tôi đã không còn nữa hay sao hả?"
06.
Thanh minh năm thứ hai kể từ khi Hiệu Hiệu qua đời.
Tôi xin đi dạy ở vùng sâu vùng xa. Vốn nên là năm ngoái đi nhưng sau khi đối phương biết được chuyện tôi không có năng lực hành động, lại sợ tôi chịu đựng không nổi nên đã kiên quyết từ chối. Mãi đến khi tôi học được cách dùng chân giả đi đường, dựa vào ngón tay tàn khuyết cũng có thể viết chữ đẹp thì họ mới gật đầu đồng ý.
Ngày tôi đi, chẳng biết Hứa Hiểu Nhiên nhận được tin tức từ chỗ nào mà lại chặn trước cửa nhà tôi, hỏi: "Anh cần gì phải tự ngược đãi mình như thế hả?"
Tôi hất bàn tay muốn đỡ lấy tôi của cô ấy, một mình kéo vali đi vào trong thang máy: "Không phải ngược đãi mà là tôi đi sám hối."
Hứa Hiểu Nhiên vẫn chặn tay ở cửa thang máy: "Tất cả các người đều bị trúng độc của Minh Nguyệt Hiệu sao hả? Cô ta chết vì ung thư, không liên quan đến ai hết!!!"
"Nếu cô đã cảm thấy là không liên quan đến ai thì còn quản nhiều chuyện rảnh rỗi như thế để làm gì? Hứa Hiểu Nhiên! Chuyện hối hận nhất trong đời này của tôi là đã để Hiệu Hiệu rời đi. Thứ hai chính là bởi vì tôi với cô nên mới để cho cô ấy phải ra đi cũng không yên ổn đấy!"
Lúc tôi ngồi trên xe lửa cao tốc để đi dạy, mới thông qua vòng bạn bè biết được, đàn anh của Hiệu Hiệu, cũng chính là người đã thu mua studio của chúng tôi dùng thời gian một năm để dệt lên một tấm lưới lớn, xây đắp danh tiếng xấu cho Hứa Hiểu Nhiên, khiến cho cô ta cuối cùng cũng không còn đường nào lăn lộn ở trong giới thiết kế này nữa.
Đàn anh gửi tin nhắn cho tôi: Thích quà tiễn biệt của tôi không?
Tôi bấm tắt máy, chả buồn quan tâm.
……