Chương 14 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)
Điều kiện sinh hoạt ở nơi vùng núi thôn quê thực sự rất gian khổ. Nhưng vào ban đêm sẽ luôn có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng treo cao.
Tôi thường rất ngóng trông mặt trăng ló dạng, khi mệt mỏi sẽ ngẩng đầu ngắm nhìn nó đôi chút. Đến một ngày, thầy Lâm là đồng nghiệp của tôi đang giảng câu đối cho bọn trẻ.
Anh ấy nhìn tôi đang ngồi chấm bài ở dãy cuối liền viết ra ba chữ "Tạ Vãn Dương" lên bảng đen, sau đó đặt câu hỏi: "Ai có thể dùng tên của thầy Tạ để đưa vào câu đối phía dưới này?"
Bọn trẻ thảo luận trong giây lát, có một cô bé giơ tay.
Thầy Lâm đưa phấn cho cô bé. Đứa trẻ viết từng nét chữ lên bảng đen: “Minh nguyệt hiểu hiểu tạ vãn dương”.
Lòng tôi bất giác thắt lại. Những cảm xúc đã bị cưỡng ép dồn nén bấy lâu bỗng chốc như lật trời lấp biển. Cô bé nhỏ giọng thẹn thùng giải thích: "[Tạ] trong văn ngôn có ý như [Thay thế]. Minh Nguyệt sơ thăng, Tịch Dương vị lạc. Một đông một tây, diêu tương hô ứng, hỗ tống biệt ly." (Trăng lên thì ráng chiều về. Một đông một tây, trùng phùng ly biệt.)
Thầy Lâm dẫn đầu vỗ tay khen ngợi cô bé, còn tôi thì hai mắt đã đẫm lệ nhạt nhòa.
07.
Năm thứ 15 Hiệu Hiệu qua đời, cũng là năm thứ mười ba tôi đi dạy. Vị bí thư chi bộ già trong thôn chặn ở trước cửa nhà, cứ nhất quyết đòi làm mai cho tôi. Ông nói: "Cậu cứ độc thân như thế thì cũng không được đâu nha! Cuộc sống mà, vẫn nên là hai người thì mới tốt chứ?"
Tôi đáp mình đã có vợ rồi nhưng ông bí thư già vẫn cười vui vẻ nói: "Có vợ rồi mà còn có cô nào dám thả cậu ở đây mười lăm năm sao? Thầy Tạ à, đừng có lừa tôi chứ!"
"Thật sự không lừa ông!" Tôi lấy hình kết hôn của mình với Hiệu Hiệu được kẹp trong quyển vở ra cho ông xem: "Ông nhìn này, đây là vợ của tôi. Sau khi cô ấy qua đời rồi thì tôi mới đến đây dạy."
Vị bí thư chi bộ già đưa cho tôi một điếu thuốc, còn tôi thì lấy ra bình rượu Lão Bạch Cán. Sau đó ông lại rang chút đậu phộng, chúng tôi cùng ngồi tâm sự đến tàn canh.
Tôi kể với ông bí thư chi bộ già rằng bản thân đã từng cùng Hiệu Hiệu quen biết từ nhỏ ra sao, nảy sinh tình cảm như thế nào, cùng nâng đỡ nhau lập nghiệp, rồi tiến tới hôn nhân... Cũng tiết lộ với ông ấy tôi và Hứa Hiểu Nhiên từng có đoạn tình cảm ngoài luồng ra sao mà đến chính tôi cũng vô cùng phỉ nhổ bản thân mình.
Còn nói Hiệu Hiệu bị bệnh mà tôi không hề phát hiện, ngay đến lần cuối cùng gặp mặt cô ấy cũng chẳng kịp...
Đêm hôm đó, chúng tôi đã đốt hết hai bao thuốc.
Đợi đến khi trời tờ mờ sáng, vị bí thư chi bộ già nua mới vỗ vào vai tôi: "Thầy Tạ à, người thì phải biết nhìn về phía trước mà sống. Cũng giống như khi chúng tôi trồng trọt vậy, chỉ cúi đầu nhìn vào cục đất phía trước chứ có ai mà lại đi quay người nhìn gót chân đâu!"
Tôi khổ sở cười với ông: "Mỗi người đều tự có lựa chọn của riêng mình. Là tôi có lỗi với cô ấy, tôi không buông bỏ được."
……
Vào ngày đông chí, tôi nhận được một bức thư do mẹ vợ gửi đến. Trong thư bà nói muốn hẹn gặp để giao lại vài thứ cho tôi. Tôi vội vàng xin nghỉ với trường học rồi bước lên đường ray xe lửa.
Đã mười lăm năm rồi, người trong viện dưỡng lão cũng đã đổi mới gần hết. Ông chú năm xưa từng khen tôi hiếu thảo như thế nào cũng đã chết gần được hai năm. Mái tóc của mẹ vợ đã điểm hoa râm, trông sắc mặt cũng không được tốt lắm. Bà chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Dạo gần đây tôi luôn cảm thấy trong người không còn sức lực. Lúc chìm vào giấc mộng thường mơ thấy Hiệu Hiệu và cha của con bé. Hai người bọn họ đều rất nhớ tôi." Đuôi mắt đầu mày của bà thấp thoáng ý cười, giống như là đang trông đợi vào một buổi xa cách lâu ngày được gặp lại.
"Mẹ đừng nói như vậy. Nếu như mẹ đồng ý thì hãy để sau này cho con được chăm sóc mẹ."
Bà phất tay áo, vẫn câu nói cũ: "Đừng gọi tôi là mẹ, cậu và Hiệu Hiệu ly hôn rồi!"
Tôi rầu rĩ không dám nói gì. Bà lại hiền hoà hỏi tôi: "Ở dưới quê sống có quen không?"
"Lúc đầu thì con cũng không quen lắm. Vì đường núi không dễ đi, điện nước cũng thiếu thốn nhưng về sau thì đã tập quen rồi. Nhất là khi con được chứng kiến nhiều đứa trẻ như vậy bước ra khỏi núi, con thật sự rất vui mừng."
Bà khẽ gật đầu, rút từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký đã rất cũ: "Cuốn này là do Hiệu Hiệu viết lúc bệnh, bây giờ cậu còn muốn xem không?"
"Con muốn ạ."
"Tôi thật sự vẫn không muốn đưa cho cậu." Mẹ vợ nhẹ nhàng vuốt ve quyển sổ. "Nhưng tôi cũng không muốn sau khi mình rời đi, Hiệu Hiệu sẽ thật sự vĩnh viễn biến mất." Bà dịu dàng hôn lên quyển vở, rồi trịnh trọng giao nó lại cho tôi.
Ngoại trừ dấu vết năm tháng đã in hằn trên đó thì vẫn còn hiện hữu rất nhiều vết tích từng được đọc đi đọc lại. Chắc hẳn mẹ vợ đã xem nhiều lần lắm rồi...
"Tạ Vãn Dương, cậu có còn trách sao Hiệu Hiệu lại không nói cho tôi và cậu biết không?"