Chương 12 - Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược)
Tôi đem tiền bán "Nguyệt Sắc Bất Vãn" gửi cho mẹ vợ nhưng bị bà từ chối. Bà còn nói: "Số tiền này của cậu mua được gì? Có thể mua được mạng của Hiệu Hiệu hay không? Vậy tôi trả gấp đôi cho cậu, cậu trả lại Hiệu Hiệu với mười sáu năm thanh xuân của con bé lại cho tôi đi, trả cho tôi đi!"
Aiz...
Hiệu Hiệu có thói quen ghi nhật ký, cô ấy gọi đó là kết sổ. Mỗi năm Hiệu Hiệu đều phải mua sổ mới, còn có giấy dán rất xinh đẹp để ghi chép vài thứ linh tinh.
Cô ấy từng nói: "Chuyện gì rồi cũng sẽ có lúc trở nên mơ hồ, nhưng sổ sách sẽ thay em nhớ kỹ."
Thế nên, tôi thật sự đau khổ cầu xin mẹ vợ có thể đưa lại nhật ký của Hiệu Hiệu cho mình không. Nhưng bà ấy lại bảo tôi: "Nằm mơ đi!"
03.
Tháng thứ ba sau khi Hiệu Hiệu qua đời. Hằng đêm tôi đều ngủ không yên, rốt cuộc phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Tôi nói với bác sĩ, trong căn phòng của chúng tôi, nơi nào cũng tràn ngập hình ảnh của Hiệu Hiệu. Cô ấy nằm trên ghế đọc sách ngoài ban công, xuất hiện trong các video cũ từng quay cô ấy, ngồi khoanh chân trước bàn sách vẽ bản thiết kế của mình, lại ở trong bếp rửa tay nấu canh...
Nhưng chỉ cần tôi vừa muốn nhích tới gần thì Hiệu Hiệu của tôi sẽ lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi nữa.
"Nhất định là cô ấy phải thất vọng lắm mới không muốn để ý đến tôi. Ông nói xem, nếu tôi thật sự thành tâm cúi đầu nhận sai thì liệu cô ấy có thể mềm lòng với tôi không?"
Bác sĩ không trả lời tôi.
"Một cô gái thích khóc sợ đau như cô ấy... Ung thư đau đến như vậy, làm sao lại có thể nhịn không nói lời nào vậy..."
Bác sĩ kê thuốc ngủ cho tôi nhưng cũng không nhiều lắm. Tôi mất tới mấy tuần lễ mới để dành đủ một nắm lớn, định một hơi nuốt hết để đi tìm Hiệu Hiệu của tôi xin lỗi.
Nhưng tôi đã chết không thành công...
Trước khi chuẩn bị ra đi, tôi đã cho hộ lý một số tiền không nhỏ xem như là cảm ơn vì đã chăm sóc tôi trong mấy tháng qua, tiếp đó lại chuyển số tiền còn lại vào thẻ của mẹ vợ.
Sau khi hộ lý rời đi, tôi liền uống thuốc.
Nhưng cậu ta lại bỏ quên ba lô ở nhà tôi, lúc quay lại gõ cửa thì mãi không thấy ai nên bèn báo cảnh sát. Tôi được đưa đi rửa ruột.
Sau khi ra khỏi phòng giải phẫu, đôi mắt tôi trống rỗng nằm ở trên giường bệnh.
Mẹ vợ đến thăm tôi, bà đã già đi rất nhiều.
"Cậu làm cái gì vậy?" Mẹ vợ hỏi tôi.
Tôi yếu nhược trả lời bà: "Con muốn đi gặp Hiệu Hiệu, con muốn được xin lỗi cô ấy."
Cánh mũi của mẹ vợ phập phồng chua xót, bà rơi lệ nói: "Cậu làm ơn để con tôi được yên nghỉ đi."
Bà tựa như ngày đầu khi tôi đến nhà làm khách, vừa gọt vỏ táo vừa kể cho tôi nghe giấc mơ mà Hiệu Hiệu đã viết trong nhật ký...
Hiệu Hiệu từng mơ thấy tôi và bà đến bệnh viện kiểm tra cùng cô ấy, rốt cuộc là tra ra bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Trong giấc mơ, mỗi ngày chúng tôi đều vui cười động viên ở trước mặt cô ấy nhưng sau lưng lại âm thầm rơi lệ trong đau khổ.
Chúng tôi đều là đang ngụy trang. Hiệu Hiệu giả vờ như bản thân không hề đau đớn gì, còn chúng tôi thì giả vờ như nhất định sẽ có cơ hội được phục hồi dù chỉ là tỷ lệ một trên ngàn vạn.
"Sau khi ba con bé chết, có một đoạn thời gian rất dài tôi không thoát ra được. Khi đó, chúng tôi luôn gọi con bé bằng tên mụ là "Bình An". Lúc ba nó đặt cái tên này cho nó đã từng nói: Tâm nguyện lớn nhất của người làm cha làm mẹ chỉ đơn giản là mong con cái của mình được bình an. Bình an thuận lợi sống cả đời, thật sự rất khó đạt được. Nên mỗi lần tôi gọi cái tên Bình An thì đều sẽ bất giác bị gợi nhớ đến ba con bé. Về sau Hiệu Hiệu dường như cũng phát hiện được tâm trạng của tôi không đúng, nhưng con bé lúc ấy thật sự quá nhỏ nên chẳng biết phải làm thế nào để an ủi tôi. Mãi cho đến một ngày con bé bỗng nhiên kiên cường nói với tôi rằng nó tên Hiệu Hiệu. Chắc có lẽ là vì dáng vẻ quá mức nhu nhược của tôi đối với chuyện chết chóc mới khiến Hiệu Hiệu cũng chẳng biết phải làm như thế nào để đối diện với nó cả."
Mẹ vợ thở dài não nề, đặt một cái đĩa nhỏ ở trước mặt rồi gọt táo bỏ lên đó: "Cậu cũng không cần phải tìm đến cái chết. Tôi cũng sẽ không bởi vì cậu nguyện lòng muốn chết cùng nó mà tha thứ cho cậu đâu. Tình thâm đến trễ, đâu còn ai cần nữa!"