Chương 7 - Anh Trai Hay Bạn Trai

Tôi gọi điện cho chú Lý tới đón chúng tôi.

Suốt đường đi anh ấy không nói một lời, tôi cảm thấy khó chịu, nhưng không thể làm gì được.

Chắc bố tôi đã nói gì đó về tôi với anh ấy rồi.

Điện thoại trong tay tôi run lên, là tin nhắn của Triệu Chiêu:

[Đừng quên xét nghiệm DNA.]

Tôi càng cáu kỉnh hơn. Bởi vì nếu muốn xét nghiệm ADN, phải cần tóc của bố tôi và anh ấy.

Tóc bạc bố tôi rất dễ mọc.

Chỉ cần tôi làm nũng, nói giúp ông ấy nhổ tóc bạc, ông ấy sẽ đồng ý.

Nhưng đối với Chu Khải Trì thì nên làm sao đây?

Vết thương của anh ấy cần được bôi thuốc mỡ. Trớ trêu thay lại nằm phía sau đầu và anh ấy không thể tự mình bôi được.

Anh tỏ ra lạnh lùng, không muốn tôi lại gần, điều này khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi tức giận lao thẳng vào phòng anh.

Kết quả là anh vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới.

Mắt tôi mở to ngay lập tức.

Tôi liếc nhìn từ trên xuống dưới, ước gì có thể chạm vào.

Cơ bắp cân đối và khỏe như vậy, tỷ lệ đều rất hoàn hảo nha.

Anh ấy đã rất là đẹp khi mặc quần áo rồi, không ngờ khi cởi quần áo còn đẹp hơn.

Anh ấy bình tĩnh mặc lại quần áo, rồi vỗ tay hai cái ra hiệu cho tôi tỉnh táo lại

“Có chuyện gì à?”

“Em đến bôi thuốc cho anh nè”

“Dì giúp việc đâu?”

“Dì bị anh dọa cho chạy rồi, anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, ai dám đến gần anh?”

“Anh nghĩ em khá là gan dạ đó chứ, nhất là khi tiếp xúc với anh”.

“Có cái gì mà em không dám làm đâu”.

Sau khi nói xong tôi thấy anh ấy có vẻ sửng sốt. Chắc cũng đang thắc mắc tại sao mình lại nói nhiều như vậy?

Tôi quan sát biểu hiện của anh ấy và thấy khóe miệng của anh ấy đang nhếch lên.

Có lẽ nào anh ấy vui khi tôi đến bôi thuốc?

Anh khẽ nhướng mi.

“Không phải muốn bôi thuốc sao”

“À à à tới đây”

Tôi đến gần và cảm thấy khó hiểu.

Tại sao tôi lại cảm thấy bất an như vậy?

Điều đáng sợ hơn nữa là tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn vì thấy anh ấy vui vẻ.

Không, không đời nào, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Đột nhiên anh ấy hít mạnh một hơi.

“Em muốn bôi thuốc hay là định ám sát anh?”

“Xin lỗi, xin lỗi, em hơi mạnh tay”

Vừa nhìn xuống thì mái tóc của anh ấy đã đập vào mắt tôi, muốn sờ quá.

Cơ hội đang ở trước mắt rồi có nên hay không ta?

Tôi đã nhổ hai sợi tóc của anh ấy.

Chu Khải Trì liền cau mày

“Đây là cách em đối xử với ân nhân của mình à?”

Tôi vui vẻ muốn dụ dỗ anh thêm một chút:

“Hay em đãi anh một bữa nhé”

Anh ấy giật giật khóe miệng trả lời:

“Không cần đâu, không phiền đến thế”

Cứu tôi với, khi nào anh ấy mới đồng ý với tôi đây.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi thực sự tức giận và đứng dậy ngay tức khắc.

Nhưng vào giây phút tôi rời khỏi phòng anh ấy, tôi nhìn thấy thứ gì đó trên bàn làm việc của anh ấy.

Huy chương võ thuật của bố tôi khi ông còn trẻ sao lại nằm ở đây?

Họ đã biết nhau từ nhiều năm trước?

Chu Khải Trì thản nhiên bước tới và ném chiếc huy chương vào ngăn kéo.

Nhưng anh vẫn trầm mặc không nói gì.

Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Anh và bố tôi có quan hệ gì? Tại sao những huy chương của bố tôi lại xuất hiện trong phòng anh?”

Anh ấy ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu lên giải thích với tôi

“Bố em để quên ở đây ”

Đây là cách anh nên giải thích với tôi sao

“Anh thực sự là con của bố tôi sao?”

Ánh mắt anh rơi vào nắm đấm đang siết chặt của tôi

“Em không đi xét nghiệm à? Tóc anh đã bị em nhổ rồi mà”

Tôi sửng sốt, anh ấy đã biết rồi sao.

Anh ấy đứng dậy đi tới chiếc bàn cạnh giường, lấy một túi đựng tài liệu đưa cho tôi

“Mà thôi, em xem cái này đi đã.”

Tôi cầm lấy và mở văn kiện.

Không ngờ bên trong lại có kết quả xét nghiệm DNA.

Người kiểm tra trong đó lại là Chu Khải Trì và bố tôi.

Kết quả của xét nghiệm quan hệ huyết thống là 0%.

Kết quả này đã có từ năm 2014 tức là 10 năm trước?

“Nếu vẫn còn nghi ngờ, em có thể đến bệnh viện uy tín hơn để kiểm tra”.

Nhưng mà tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi tại sao họ lại quen nhau, tại sao anh ấy lại muốn xét nghiệm quan hệ cha con, tại sao bố tôi lại đối xử tốt với anh ấy đến như vậy.

Môi anh ấy cong lên,đôi mắt toát lên đầy ý cười, hỏi tôi rằng có muốn nghe kể chuyện không.

Tôi bị quyến rũ bởi vẻ đẹp đấy và vô thức gật đầu.

Chu Khải Trì kể rằng bố tôi xuất hiện khi anh ấy đang học cấp 2.

Cha anh đột ngột qua đời vào thời điểm đó, nên mẹ anh đã gồng gánh toàn bộ gia đình lúc đó.

Thật sự mà nói tiền ăn lúc đó với anh cũng là vấn đề lớn chứ nói gì đến việc trả học phí đắt đỏ.

Ban đầu anh định từ bỏ việc đi học, cùng với ước mơ trở thành nhà vô địch quyền anh.

Nhưng vào một ngày nọ, bố tôi đột nhiên xuất hiện.

Giống như Chúa từ trên trời giáng xuống và giải cứu anh khỏi sự khó khăn hiện tại của cuộc sống.

Bố tôi chu cấp cho anh ấy đi học, để anh ấy tiếp tục học quyền anh, thậm chí còn trao cho anh ấy những huy chương thời còn trẻ mà ông ấy giành được chỉ để truyền cảm hứng cho anh ấy.

Bố tôi đối tốt với anh ấy đến mức Chi Khải Trì nghi ngờ rằng anh có phải là con ruột của ông hay không?

Vì thế nên anh lén đi xét nghiệm DNA, để giải đáp mối nghi ngờ ấy, và kết quả DNA lại thông báo rằng anh và ông Thương không phải bố con ruột.

Anh không thể nói cảm xúc lúc đó của mình là gì. Bởi chính anh cũng không hiểu được cảm xúc lúc đó của mình.

Tôi vừa mừng cũng vừa lo sợ.

Bởi vì sự giúp đỡ của bố tôi dành cho anh ấy lúc đó, nên bây giờ anh đến đây, trở thành anh trai tôi là để đền đáp ư?

Tôi mừng vì bố tôi đã giúp đỡ anh lúc anh khó khăn nhất, nhưng tôi lại lo sợ những gì anh làm cho tôi là chỉ vì muốn báo đáp bố tôi, hay là vì thích tôi..tôi lại hi vọng vế thứ hai xảy ra hơn.