Chương 8 - Anh Trai Hay Bạn Trai
Hình như anh ấy vẫn còn chuyện giấu tôi
Nhưng tôi quá đỗi vui mừng nên không thể nhận ra đôi mắt có phần ảm đạm của anh ấy.
Mà chỉ thốt lên “Bố mình tốt bụng quá!”.
Khi biết họ không có quan hệ huyết thống, tôi thở nhẹ một hơi, tảng đá nặng nề trong lòng rơi xuống.
Tôi ngay lập tức nói với Chu Khải Trì rằng tôi sẽ theo đuổi anh lần nữa.
Không ngờ anh lại từ chối tôi.
Tôi rất tức giận:
“Sao anh lại từ chối em? Chẳng lẽ em không đủ tốt với anh sao?”
Anh đẩy tôi ra và nói “Anh là anh trai em”.
“Chúng ta có phải anh em ruột đâu, anh sợ cái gì chứ?”
Anh ấy điềm tĩnh nói:
“Vậy thì em nói với bố em chuyện này đi. Nếu bố em đồng ý thì anh cũng đồng ý”.
Tôi cảm thấy đây là một vấn đề rất khó khăn. Làm sao mà bố tôi có thể đồng ý được?
Nhưng mà tôi là ai cơ chứ? Cho dù điều đó có khó khăn đến đâu, tôi vẫn có thể làm được.
Tối hôm sau, tôi gọi điện cho Chu Khải Trì và nói:
“Em say rồi. Đến đón em đi. Em gửi địa chỉ cho anh.”
Giọng nói trầm của anh từ điện thoại truyền tới tai tôi:
“Anh đang ở ngoài. Em đợi tí anh đến ngay.”
Giọng điệu của anh có chút bất lực, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh ấy.
Giọng điệu trầm thấp làm tôi mềm nhũn vì tê dại như thể có một dòng điện làm cơ thể tôi vậy.
Quán bar tối om, ngay khi Chu Khải Trì bước vào cửa thì ánh sáng chiếu vào tôi.
Ban nhạc đang chơi bài nhạc cổ điển, tôi mặc đầm dài và bắt đầu nhảy ngay giữa sân khấu.
Tối nay tôi đã đặt chỗ ở quán bar, hôm nay chỉ có tôi và anh ấy.
Tôi đã học múa cổ điển trong nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhảy cho người khác xem, người đầu tiên đó là Chu Khải Trì.
Tên bài hát mà tôi nhảy là bài dành cho người mình yêu.
Toàn bộ bài nhạc nói về tình yêu, giống như tình yêu của tôi dành cho anh ấy vậy.
Sau khi tôi nhảy xong tôi liền đứng trước mặt Chu Khải Trì.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt điển trai đó.
Tôi liền kéo anh ấy ra góc sáng hơn nhưng lại sững sờ vì trên gương mặt đẹp trai không có niềm háo hức hân hoan, thậm chí còn không có bất kỳ cảm xúc nào như tôi đã từng tưởng tượng ra.
Anh ấy rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn chút nghi ngờ.
“Sao đột nhiên lại say rồi nhảy như vậy?”
Tôi không nói nên lời, không biết anh ấy thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Tôi mệt mỏi rồi nên chỉ có thể nói là đi thay quần áo.
Tâm trạng của tôi trở nên rất tồi tệ và tôi không có ý định nói chuyện với anh.
“Anh về nhà đi, đừng đi theo em nữa”
Anh ấy không nghe cứ khăng khăng đi bên cạnh tôi
“Không”
Chỉ sau vài tuần ở chung với nhau tôi biết anh ấy bướng bỉnh giống bố tôi.
Tôi không muốn nói gì nữa, tôi chợt thấy chiếc xe của Triệu Chiêu sau lưng anh, nhân lúc anh không chú ý tôi chạy thẳng và chui vào xe của Triệu Chiêu, hối thúc anh lái xe thật nhanh.
Anh ấy bị bỏ lại tít đằng sau bàng hoàng nhìn tôi rời đi.
Bây giờ tôi đang có tâm trạng rất tốt.
Triệu Chiêu hỏi tôi tại sao không để anh ấy đi theo.
“Em tỏ tình với anh ấy rồi”.
Tay lái của Triệu Chiêu liền bị trượt.
“Nhưng anh ấy từ chối em”.
Triệu Chiêu kinh ngạc nhìn tôi.
“Anh chàng này thật dũng cảm khi dám từ chối đại tiểu thư tính khí thất thường như em”.
“Em và anh ấy không phải anh em ruột”.
Triệu Chiêu thở dài:
“Nói thật giữa em và anh ta cũng không chênh lệch nhiều như vậy. Nhưng hai đứa mà ở bên nhau thì chắc chắn bố em sẽ không đồng ý đâu”.
“Tình yêu đích thực thì sẽ làm được”
“Em có tiền, tất nhiên tình yêu của em phải đặt lên hàng đầu. Chu Khải Trì có nhiều vấn đề cần cân nhắc hơn cả em”.
“Điều quan trọng nhất là…”
Nói một hồi anh ấy trở nên nghiêm túc
“Anh nhận ra được một thứ…”
“Anh đoán lý do có thể là bố em, em không có suy nghĩ tại sao bố em lại để anh ta trở thành anh trai và bảo vệ em ư?”
Sau khi nghe xong, tôi không thể tiếp thu ngay được mà sững sờ một lúc.
Sau đó ra lệnh cho Triệu Chiêu:
“Quay lại!”
“Gì cơ”.
“Quay lại đi tìm bạn trai em, nhanh lên!”
Nhưng tôi quá đỗi vui mừng nên không thể nhận ra đôi mắt có phần ảm đạm của anh ấy.
Mà chỉ thốt lên “Bố mình tốt bụng quá!”.
Khi biết họ không có quan hệ huyết thống, tôi thở nhẹ một hơi, tảng đá nặng nề trong lòng rơi xuống.
Tôi ngay lập tức nói với Chu Khải Trì rằng tôi sẽ theo đuổi anh lần nữa.
Không ngờ anh lại từ chối tôi.
Tôi rất tức giận:
“Sao anh lại từ chối em? Chẳng lẽ em không đủ tốt với anh sao?”
Anh đẩy tôi ra và nói “Anh là anh trai em”.
“Chúng ta có phải anh em ruột đâu, anh sợ cái gì chứ?”
Anh ấy điềm tĩnh nói:
“Vậy thì em nói với bố em chuyện này đi. Nếu bố em đồng ý thì anh cũng đồng ý”.
Tôi cảm thấy đây là một vấn đề rất khó khăn. Làm sao mà bố tôi có thể đồng ý được?
Nhưng mà tôi là ai cơ chứ? Cho dù điều đó có khó khăn đến đâu, tôi vẫn có thể làm được.
Tối hôm sau, tôi gọi điện cho Chu Khải Trì và nói:
“Em say rồi. Đến đón em đi. Em gửi địa chỉ cho anh.”
Giọng nói trầm của anh từ điện thoại truyền tới tai tôi:
“Anh đang ở ngoài. Em đợi tí anh đến ngay.”
Giọng điệu của anh có chút bất lực, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh ấy.
Giọng điệu trầm thấp làm tôi mềm nhũn vì tê dại như thể có một dòng điện làm cơ thể tôi vậy.
Quán bar tối om, ngay khi Chu Khải Trì bước vào cửa thì ánh sáng chiếu vào tôi.
Ban nhạc đang chơi bài nhạc cổ điển, tôi mặc đầm dài và bắt đầu nhảy ngay giữa sân khấu.
Tối nay tôi đã đặt chỗ ở quán bar, hôm nay chỉ có tôi và anh ấy.
Tôi đã học múa cổ điển trong nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhảy cho người khác xem, người đầu tiên đó là Chu Khải Trì.
Tên bài hát mà tôi nhảy là bài dành cho người mình yêu.
Toàn bộ bài nhạc nói về tình yêu, giống như tình yêu của tôi dành cho anh ấy vậy.
Sau khi tôi nhảy xong tôi liền đứng trước mặt Chu Khải Trì.
Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt điển trai đó.
Tôi liền kéo anh ấy ra góc sáng hơn nhưng lại sững sờ vì trên gương mặt đẹp trai không có niềm háo hức hân hoan, thậm chí còn không có bất kỳ cảm xúc nào như tôi đã từng tưởng tượng ra.
Anh ấy rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn chút nghi ngờ.
“Sao đột nhiên lại say rồi nhảy như vậy?”
Tôi không nói nên lời, không biết anh ấy thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Tôi mệt mỏi rồi nên chỉ có thể nói là đi thay quần áo.
Tâm trạng của tôi trở nên rất tồi tệ và tôi không có ý định nói chuyện với anh.
“Anh về nhà đi, đừng đi theo em nữa”
Anh ấy không nghe cứ khăng khăng đi bên cạnh tôi
“Không”
Chỉ sau vài tuần ở chung với nhau tôi biết anh ấy bướng bỉnh giống bố tôi.
Tôi không muốn nói gì nữa, tôi chợt thấy chiếc xe của Triệu Chiêu sau lưng anh, nhân lúc anh không chú ý tôi chạy thẳng và chui vào xe của Triệu Chiêu, hối thúc anh lái xe thật nhanh.
Anh ấy bị bỏ lại tít đằng sau bàng hoàng nhìn tôi rời đi.
Bây giờ tôi đang có tâm trạng rất tốt.
Triệu Chiêu hỏi tôi tại sao không để anh ấy đi theo.
“Em tỏ tình với anh ấy rồi”.
Tay lái của Triệu Chiêu liền bị trượt.
“Nhưng anh ấy từ chối em”.
Triệu Chiêu kinh ngạc nhìn tôi.
“Anh chàng này thật dũng cảm khi dám từ chối đại tiểu thư tính khí thất thường như em”.
“Em và anh ấy không phải anh em ruột”.
Triệu Chiêu thở dài:
“Nói thật giữa em và anh ta cũng không chênh lệch nhiều như vậy. Nhưng hai đứa mà ở bên nhau thì chắc chắn bố em sẽ không đồng ý đâu”.
“Tình yêu đích thực thì sẽ làm được”
“Em có tiền, tất nhiên tình yêu của em phải đặt lên hàng đầu. Chu Khải Trì có nhiều vấn đề cần cân nhắc hơn cả em”.
“Điều quan trọng nhất là…”
Nói một hồi anh ấy trở nên nghiêm túc
“Anh nhận ra được một thứ…”
“Anh đoán lý do có thể là bố em, em không có suy nghĩ tại sao bố em lại để anh ta trở thành anh trai và bảo vệ em ư?”
Sau khi nghe xong, tôi không thể tiếp thu ngay được mà sững sờ một lúc.
Sau đó ra lệnh cho Triệu Chiêu:
“Quay lại!”
“Gì cơ”.
“Quay lại đi tìm bạn trai em, nhanh lên!”