Chương 6 - Anh Trai Hay Bạn Trai
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng xe cứu thương như muốn xé nát bầu trời, làm con tim của tôi đau nhói.
Chu Khải Trì được kéo vào phòng cấp cứu.
Bố tôi đến sau khi biết chuyện, thấy tôi người đầy máu và đang run rẩy.
Bố ôm tôi vào lòng rồi an ủi
“Sư phụ bói không sai, ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra”
Tôi: “.....” Chịu không biết nói gì.
“Máu nhiều như vậy con không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Tất cả đều là máu của Chu Khải Trì!”
Nói xong tôi ôm chặt ông hơn:
“Bố, anh ấy sẽ ổn thôi, đúng không?”
Bố tôi nhìn vào phòng cấp cứu hồi lâu mới đáp lời tôi:
“Đừng lo bé con, sư phụ sẽ phù hộ cho cậu ấy.”
Hai giờ sau, Chu Khải Trì đã được đẩy ra ngoài.
May mắn thay, anh ấy “chỉ” khâu 12 mũi phía sau đầu.
Triệu Chiêu mỉa mai nói:
“Sao không nằm xuống như anh ta thử xem? Cảm giác như nào?”
Tôi ném cho anh ta cái nhìn bực bội.
Bố yêu cầu hai chúng tôi quay về nhà nghỉ ngơi còn ông ấy ở lại chăm sóc Chu Khải Trì.
Tôi và Triệu Chiêu bốn mắt nhìn nhau.
Tôi tiến lên phía trước:
“Để con ở lại, bố về nhà nghỉ ngơi đi ạ, dù sao anh ấy bị thương là vì con.”
“Con là con gái, đêm hôm như này sao bố yên tâm được?”
“Tiểu Chiêu, cậu đưa Ninh Ninh về nhà đi”.
Thái độ của bố tôi rất kiên quyết, không còn cách nào khác lay chuyển được ông ấy nên tôi không thuyết phục ông nữa mà đi về.
Trên đường về nhà, Triệu Chiêu với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Bố của em ít khi đối xử tốt với ai như vậy ngoại trừ em, có khi nào…”
Tôi hiểu ý anh ấy nhưng mà từ đó đến nay bố tôi không bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ tôi cả.
Tôi bồn chồn mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau tôi dậy sớm, nhờ dì giúp việc nấu cháo rồi đi vội đến bệnh viện.
Trước khi vào phòng, qua ô cửa kính tôi thấy bố đang nói chuyện với Chu Khải Trì.
Vẻ mặt Chu Khải Trì không vui, cúi thấp đầu làm tôi không thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.
Tôi gõ cửa rồi bước vào.
Bố tôi lâp tức thay đổi sắc mặt, nhận lấy hộp cơm từ tay tôi.
“Con đến sớm quá vậy”
Tôi đùa:
“Vừa rồi bố và anh trai đang nói gì thế? Trông bố nghiêm túc vậy?”
Bố tôi làm như không biết gì và nói
“Không có gì đâu, à phải rồi bố phải đến công ty một chút. Con trò chuyện cùng Tiểu Trì nhé.”
Có điều gì đó kì lạ ở đây.
Có điều gì đó không ổn khi mà Chu Khải Trì tự nhiên trở nên im lặng như vậy.
Anh ấy hoàn toàn khác với người đã ôm chặt tôi vào hôm qua.
“Cảm ơn”.
Anh đưa cho tôi chiếc bát đã ăn xong, tránh đụng chạm ngón tay tôi.
“Bố nói gì với anh vậy?”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
“Không có gì.”
Tôi tức giận khi thấy vẻ mặt vô cảm của anh, đặt mạnh bát xuống:
“Anh có việc gì cứ nói rõ cho em biết được không. Anh đang muốn giấu diếm điều gì vậy?”
Anh ấy nhìn tôi.
Cuối cùng tôi đã biết việc gì đã xảy ra.
Anh ấy không nhìn tôi ngay từ khi tôi bước vào phòng bệnh.
Anh ấy nói “Tôi muốn xuất viện.”
Chu Khải Trì được kéo vào phòng cấp cứu.
Bố tôi đến sau khi biết chuyện, thấy tôi người đầy máu và đang run rẩy.
Bố ôm tôi vào lòng rồi an ủi
“Sư phụ bói không sai, ông ấy biết chuyện gì đang xảy ra”
Tôi: “.....” Chịu không biết nói gì.
“Máu nhiều như vậy con không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Tất cả đều là máu của Chu Khải Trì!”
Nói xong tôi ôm chặt ông hơn:
“Bố, anh ấy sẽ ổn thôi, đúng không?”
Bố tôi nhìn vào phòng cấp cứu hồi lâu mới đáp lời tôi:
“Đừng lo bé con, sư phụ sẽ phù hộ cho cậu ấy.”
Hai giờ sau, Chu Khải Trì đã được đẩy ra ngoài.
May mắn thay, anh ấy “chỉ” khâu 12 mũi phía sau đầu.
Triệu Chiêu mỉa mai nói:
“Sao không nằm xuống như anh ta thử xem? Cảm giác như nào?”
Tôi ném cho anh ta cái nhìn bực bội.
Bố yêu cầu hai chúng tôi quay về nhà nghỉ ngơi còn ông ấy ở lại chăm sóc Chu Khải Trì.
Tôi và Triệu Chiêu bốn mắt nhìn nhau.
Tôi tiến lên phía trước:
“Để con ở lại, bố về nhà nghỉ ngơi đi ạ, dù sao anh ấy bị thương là vì con.”
“Con là con gái, đêm hôm như này sao bố yên tâm được?”
“Tiểu Chiêu, cậu đưa Ninh Ninh về nhà đi”.
Thái độ của bố tôi rất kiên quyết, không còn cách nào khác lay chuyển được ông ấy nên tôi không thuyết phục ông nữa mà đi về.
Trên đường về nhà, Triệu Chiêu với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Bố của em ít khi đối xử tốt với ai như vậy ngoại trừ em, có khi nào…”
Tôi hiểu ý anh ấy nhưng mà từ đó đến nay bố tôi không bao giờ làm điều gì có lỗi với mẹ tôi cả.
Tôi bồn chồn mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau tôi dậy sớm, nhờ dì giúp việc nấu cháo rồi đi vội đến bệnh viện.
Trước khi vào phòng, qua ô cửa kính tôi thấy bố đang nói chuyện với Chu Khải Trì.
Vẻ mặt Chu Khải Trì không vui, cúi thấp đầu làm tôi không thể thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.
Tôi gõ cửa rồi bước vào.
Bố tôi lâp tức thay đổi sắc mặt, nhận lấy hộp cơm từ tay tôi.
“Con đến sớm quá vậy”
Tôi đùa:
“Vừa rồi bố và anh trai đang nói gì thế? Trông bố nghiêm túc vậy?”
Bố tôi làm như không biết gì và nói
“Không có gì đâu, à phải rồi bố phải đến công ty một chút. Con trò chuyện cùng Tiểu Trì nhé.”
Có điều gì đó kì lạ ở đây.
Có điều gì đó không ổn khi mà Chu Khải Trì tự nhiên trở nên im lặng như vậy.
Anh ấy hoàn toàn khác với người đã ôm chặt tôi vào hôm qua.
“Cảm ơn”.
Anh đưa cho tôi chiếc bát đã ăn xong, tránh đụng chạm ngón tay tôi.
“Bố nói gì với anh vậy?”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
“Không có gì.”
Tôi tức giận khi thấy vẻ mặt vô cảm của anh, đặt mạnh bát xuống:
“Anh có việc gì cứ nói rõ cho em biết được không. Anh đang muốn giấu diếm điều gì vậy?”
Anh ấy nhìn tôi.
Cuối cùng tôi đã biết việc gì đã xảy ra.
Anh ấy không nhìn tôi ngay từ khi tôi bước vào phòng bệnh.
Anh ấy nói “Tôi muốn xuất viện.”