Chương 5 - Anh Trai Hay Bạn Trai

Tôi đứng ngồi không yên suốt cả buổi hôm đó.

Hai người họ như thể sắp đánh nhau tới nơi.

Tôi muốn uống rượu, người này thì rót rượu cho tôi còn người kia thì bịt chặt miệng ly không cho rót.

“Rượu này ngon lắm, em nên thử đi”

“Uống rượu có hại cho sức khỏe”

Được rồi, tôi không uống là được chứ gì.

Thế mà lúc tôi nói tôi muốn đi vệ sinh, cả hai người đều tranh nhau đi cùng tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi phát rồ lên và quát.

“Hai người đủ chưa? Là kẻ thù lúc trước của nhau hay sao mà làm khùng điên gì vậy?”

Cả hai đều đồng thanh nói không.

Khá là ăn ý đấy.

“Em chưa bao giờ thấy anh làm điều này trước đây?”

Chu Khải Trì im lặng một lúc rồi cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì, nhưng khi ngẩng đầu lên anh ấy lại ra vẻ thờ ơ xa cách như trước đây.

“Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh”.

Khi anh ấy đi ra khỏi phòng, tôi nhanh chóng tóm lấy Triệu Chiêu hỏi:

“Bố em có con ngoài giá thú hả anh?”

“Bố của em làm gì có con ngoài giá thú”.

Anh ta đột nhiên im lặng như hiểu ý của tôi.

“Cái tên Chu Khải Trì đó hả?”

Tôi cố gắng lược bỏ khá nhiều chi tiết chỉ nôm na kể lại câu chuyện thông qua lời của bố tôi nói với tôi:

“Bố em mang anh ấy về và nói rằng đó là anh trai của em”.

“Nhưng mẹ em luôn ở bên bố em khi ông ấy làm việc mà…”

Thật hả, chắc không vậy?

“Tuy bố em là một doanh nhân thành đạt và khá giàu có nhưng ông ấy sẽ không làm những chuyện như có con riêng đâu”.

Triệu Chiêu nói với tôi:

“Anh cảm thấy anh ta không phải là người tốt đâu cưng à”.

Tôi tỏ vẻ nghiêm túc nói:

“Bây giờ em không thể kết luận ngay được. Em phải tìm cách xác nhận xem anh ấy có phải là con ruột của bố em hay không?”

Triệu Chiêu nằm ngửa lên ghế sô pha

“Ý em là xét nghiệm DNA? Cũng được đấy vì nó khá chắc chắn”.

Anh ấy đoán đúng rồi, tôi cũng đang có suy nghĩ như này.

Bỗng nhiên ở ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Lúc này tôi mới nhận ra anh ấy đã đi vệ sinh được một lúc.

Tim tôi thắt lại, vội lao ra ngoài ngay lập tức.

Không ngờ Chu Khải Trì người mặc bộ đồ rất đẹp trai và lịch sự lại đang túm lấy cánh tay của Tạ Trang như muốn bẻ gãy nó

Anh không để ý đến sắc mặt tái nhợt của hắn, thậm chí anh còn tăng thêm lực làm hắn đau đớn rên rỉ quằn quại.

“Anh hãy nói lại xem nào”.

“Đồ khốn nạn, mày dám chạm vào người tao, mày có tin hay không tao sẽ khiến mày không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai”.

Cánh tay đau đớn làm anh ta run rẩy, mi mắt anh ta ướt nhẹp, mặc dù đau như vậy nhưng anh ta vẫn cố gắng gào thét đe doạ Chu Khải Trì.

“Tạ Trang, anh tới đây làm gì?”

Anh ta nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng lên.

“Ninh Ninh, anh tới nói chuyện với em nhưng trước tiên bảo anh ta bỏ anh ra”

“Tôi không có gì để nói với anh cả”

“Anh và người phụ nữ đó đã chia tay rồi, cô ta sẽ không làm phiền chúng ta nữa”

Anh ta quỳ xuống năn nỉ:

“Ninh Ninh anh thật sự yêu em nhiều lắm. Anh chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng phạm phải. Chỉ cần em cho anh một cơ hội nữa, anh đảm bảo anh sẽ không lặp lại việc đó và chúng ta sẽ lại hạnh phúc như xưa”.

Chu Khải Trì tặc lưỡi tỏ vẻ ghê tởm ở phía sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại thì thấy ánh mắt anh đầy sự khinh thường.

“Em có mắt nhìn đàn ông không vậy? Đây là người đàn ông mà em thích à?”

Tôi xin lỗi, tôi mù quáng, tôi sai được chưa.

“Giữ thể diện của anh đi. Ở đây có rất nhiều người. Sẽ khá là tồi tệ nếu video này của được lan truyền trên mạng xã hội đó.”

Khi Tạ Trang nghe tôi nói như vậy, anh ta lập tức ngẩng đầu lên và phát hiện ra những người xung quanh đều đang dùng điện thoại quay lại hành động của anh ta.

Anh ta lập tức tức giận rồi đuổi họ đi.

“Sao mấy người lại chụp ảnh tôi? Tôi sẽ kiện các người vào tù vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”

Đám đông ăn dưa vội vàng giải tán.

Tạ Trang hung ác trừng mắt nhìn tôi.

“Con khốn kia, có phải cô ngu ngốc đến nỗi cô cho rằng cô thật sự mình xinh đẹp à? Nếu cha cô không giàu thì tôi chả thèm tán cô đâu”.

Lật mặt cũng nhanh thật đấy, tôi ngạc nhiên đến nỗi không biết nói gì, bỗng hắn trợn mắt lên, cầm lấy chậu hoa gần đó và muốn đập vào người tôi.

Tôi quay người muốn bỏ chạy nhưng xui rủi thế nào lại trượt chân, ngã nhào ra đất, không thể làm gì hơn tôi đành lấy tay che đầu chịu trận.

Bỗng tôi cảm thấy nặng và một bàn tay ấm áp che đi tầm mắt của tôi.

Khi tôi ngẩng đầu lên, choáng váng nhìn thấy lọ hoa đập vào sau đầu Chu Khải Trì.

Chậu hoa rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, máu của anh ấy rơi từng giọt xuống tay tôi.