Chương 4 - An Giấc Ngàn Thu Trong Băng Tuyết
13.
Tự do hưởng thụ gió tuyết nơi miền Bắc đầy gió lạnh, chỉ là ta chẳng thể ngờ sự tự do lại chóng vánh kết thúc nhanh đến vậy. Chưa qua được nửa năm thời gian, Từ Mộ Lăng đã tìm thấy ta.
Hương thơm gió mát lạnh ở vùng Bắc hàn quanh năm lạnh buốt thật hấp dẫn lòng người, những thứ có được ở nơi này đã khiến cho ta dần quên mất cuộc sống bộn bề chật vật ở kinh thành.
Trú ẩn ở đây trở thành một dân nữ bình thường, cuộc sống như thế hẳn là quá đủ, chỉ là ta vẫn còn vướng chút gì đó chưa hoàn chỉnh khi bản thân không làm ruộng cày cuốc. Vốn dĩ ta chẳng hề biết cày cấy, làm ruộng, huống hồ gì lại ở vùng bắc hàn lạnh giá như vậy, nên mọi chuyện lại càng trở nên khó khăn hơn.
Lúc Từ Mộ Lăng tìm thấy ta, ta vẫn đang giặt giũ y phục thay cho người khác, trải qua gần nửa kiếp người nơi cấm cung chuyện ta giỏi nhất vốn dĩ vẫn là hầu hạ kẻ khác.
Từ Mộ Lăng đứng bên ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào mặt ta, cất tiếng gọi lớn.
"A Sương."
Trong ánh mắt đượm sầu của hắn hệt như vừa mới lấy lại được thứ gì vốn đã đánh mất rất lâu, ta còn chưa kịp phản ứng gì hắn đã vội tiến bước nhanh về phía ta. Đám tùy tùng đi theo hắn đang ở bên ngoài, bởi thế chẳng kịp ngăn ta hướng cây chĩa trong tay thẳng về phía Từ Mộ Lăng.
*草叉: Chĩa xới cỏ (dụng cụ cầm tay); Chạc xới; nhổ cỏ (dụng cụ cầm tay).
"To gan!", một ả nô tỳ đứng phía ngoài giận dữ hét lớn.
Vài kẻ đứng bên cạnh lại hoảng sợ mất bình tĩnh.
"Hộ giá, mau hộ giá."
"Từ Mộ Lăng!"
Trước khi binh lính kịp xông vào, ta ấn cây chĩa thật mạnh vào lồng ngực của hắn.
"Ngươi chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này để làm gì? Đến đây để thị uy sức mạnh với ta à?"
Từ Mộ Lăng vẫy tay ra hiệu để binh lính lùi dần lại về phía sau, một mình hắn cứ bước tiếp bước gần sát hơn về phía ta.
"A Sương, theo ta về nhà!"
Nhà? Ta cũng còn có nhà để quay về sao?
Lãnh cung là nhà của ta, Đông cung là nhà của ta hay cả hoàng cung là nhà của ta hả?
Hắn vội đưa tay cầm lấy đầu mũi cây chĩa, tiến thẳng bước về phía ta.
"A Sương, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là người của trẫm."
Dứt lời hắn lại đưa ánh mắt đầy đau khổ hối hận hướng về nơi bụng dưới của ta.
"Từ Mộ Lăng, tại vì sao ngươi mãi chẳng chịu buông tha cho ta thế?"
Ngươi đã tận tay mang ta trao cho người khác, sao có thể luôn miệng khẳng định ta vẫn mãi chỉ là người của ngươi?
14.
Sau khi mang ta từ vùng biên giới Bắc Nhung về đến kinh thành, Từ Mộ Lăng cho ta ở trong cung điện của hắn, hắn ta phát đ.iên đến mức ban thưởng cho ta vô vàn phong hiệu.
Đêm nào cũng thế, hắn vẫn nằm cạnh ôm chặt lấy ta cho đến khi chìm hẳn vào cơn mộng.
"A Sương, sinh cho ta một đứa con đi."
Cho đến lúc tỉnh giấc, vẫn là những câu nói khiến ta chẳng thể nuốt trôi cơm
"A Sương, rất lâu rồi ta không được ôm lấy nàng."
"A Sương, sao nàng lại không thương xót ta chứ."
Trước đây ta đã từng dành cho Từ Mộ Lăng muôn vàn loại tình yêu thương xót, nhưng chứng kiến hình ảnh Từ Mộ Lăng của lúc này ta chỉ muốn nói rằng.
"Mọi thứ giờ chỉ còn là quá khứ."
Chuyện ngươi không yêu ta cũng đã qua, chuyện ta yêu ngươi cũng trở thành dĩ vãng.
Ta ngỡ mọi thứ cứ như vậy, hắn vẫn giam giữ ta mà sống cho đến hết cuộc đời, nhưng có mơ cũng chẳng thể ngờ một lần nữa ở nơi Bắc Nhung xa xôi ta lại nghe được tin tức truyền đến.
Cát Hằng ở bên đó chẳng thuận lợi giành lấy ngai vàng, nên đã chuyển một mật thư cầu mong Từ Mộ Lăng mang quân đến giúp đỡ.
Ban đầu, Từ Mộ Lăng vẫn luôn giấu diếm ta, mãi cho đến khi hắn xuất quân giúp cho Cát Hằng ta mới rõ mọi việc. Dù vậy lúc này điều hắn chẳng mong cũng đã đến, Ngưng Ngưng của hắn chẳng hề chịu theo hắn quay trở về.
Từ Mộ Lăng nhận được một phong thư từ Bắc Nhung xa xôi, phong thư là do Ngưng Ngưng gửi đến.
Trong thư cô ấy đã viết rất rõ: [Ta có thể quay về nhưng ta không thể tin tưởng ngươi, vì thế ta muốn A Sương đến đây để đón ta.]
Chính vì thế lại thêm lần nữa Từ Mộ Lăng đến cầu xin ta, khi câu nói nhờ vả của hắn thốt ra thêm một lần nữa, môi ta lại bất chợt nở một nụ cười thật tươi.
Quân vương một nước vội vàng quỳ xuống trước mặt ta, nhẹ nhàng giải thích.
"Ta đối với Ngưng Ngưng chẳng còn bất kì chút tình cảm gì, nhưng dù sao ta vẫn cảm thấy bản thân mình có chút hổ thẹn với cô ấy, A Sương nàng đi đón cô ấy quay về đây đi. Chỉ cần có thể đón được cô ấy quay về, nàng sẽ trở thành hoàng hậu của ta, A Sương chỉ cần lần này nữa thôi chúng ta sẽ có thể mãi mãi ở cạnh nhau."
Một ả nô tỳ thấp hèn A Sương ta đây lại có được bản lĩnh lớn đến thế sao, ngay cả một vị quân vương một nước cũng quỳ xuống mà cầu xin ta giúp đỡ cho hắn.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy vừa rời khỏi cổng thành tiến đến vùng Bắc Nhung xa xôi, khi ta đặt chân đến Bắc Nhung chính Ngưng Ngưng là người ra đón ta.
Một người thiếu nữ bước đến, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Cát Hằng khiến cho hai má người con gái ấy chợt ửng hồng, cô ấy vội tiến đến khẽ thì thầm vào tai ta.
"A Sương, cứu cô ra ngoài cũng xem như là đáp trả lại mối ân tình năm ấy."
Ta bật cười thật lớn, cười nhạo Ngưng Ngưng một vị cô nương chẳng nhận quá nhiều ân tình gì từ ta lại muốn đền đáp ta?
Ta còn muốn cười mỉa mai cả Từ Mộ Lăng, hắn ta vui vẻ phái ta đến đây đón cô ấy nhưng hắn lại chẳng thể rõ được căn bản Ngưng Ngưng đã không còn có khả năng quay trở về bên cạnh hắn nữa rồi.
15.
Ngày đông chí người truyền tin lại đến trễ, Từ Mộ Lăng vừa mới bãi triều vốn dĩ chỉ ngồi im ở Thái Cực điện để chờ tin từ sứ gia, vừa mới nghe cung nữ đến báo tin hắn vội vội vàng vàng chạy ra nghênh đón.
Nhưng tiếc là lần này hắn chẳng đón được ta, cũng chẳng đón được Ngưng Ngưng quay về.
Sứ giả quỳ xuống trước mặt Từ Mộ Lăng, đầu cúi xuống vẻ mặt đầy sự thương tâm.
"Bắc Nhung bạo loạn, Sương cô nương đã gục ch.ết dưới đao của quân phản loạn rồi."
Sứ giả vẫn còn chưa dứt lời, Từ Mộ Lăng đã vội lo lắng chen ngang.
"Thế còn Ngưng Ngưng, cô ấy thế nào rồi."
Nói xong hắn chợt sững người một lúc lâu, một lúc sau mới định thần trở lại rồi hỏi tiếp người sứ giả.
"Ngươi nói, ai ch.ết hả?"
Rõ ràng vừa rồi hắn nghe rất rõ lời người sứ giả, thế nhưng vẫn cố tình gặng hỏi lại một lần nữa.
Người sứ giả đưa tin mạnh dạn nhắc lại câu nói thêm một lần nữa. Lần này hắn lại hoàn toàn tỉnh táo, đến cả sững sờ bất ngờ cũng chẳng hề biểu hiện, chỉ nhẹ nhàng đưa tay áo ra lệnh.
"Lui xuống đi."
C.ẩu nam nhân, nghe thấy tin ta đã ch.ết, chẳng nhẽ ngươi chẳng có chút đau buồn nào sao?
Vốn dĩ ta cố gắng quay về chỉ là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ ân hận của hắn. Thế nhưng một tí bất thường hắn cũng chẳng có, bỗng nhiên ngay lúc này sự thất vọng chợt ùa về khiến cổ họng ta như vướng phải một thứ gì đó nghẹn lại.
Ngay lúc này ta tức giận đến mức muốn vươn chân lên đá hắn ta một cái. Nhưng còn chưa kịp chạm tới hắn, hắn đã không còn đứng vững, toàn thân hắn sụp đổ xuống đất chẳng khác gì một ngọn núi tuyết.
Từ Mộ Lăng ngã quỵ xuống trên nền đất, cung nữ vội bước đến định đỡ hắn nhưng lại bị hắn ta cản lại.
Từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy Từ Mộ Lăng rơi nước mắt, ta vẫn luôn nghĩ rằng hắn là một kẻ trời sinh không tồn tại nước mắt. Nhưng ngay lúc này, vị đế vương thanh tú như vùng núi ngọc bỗng đổ gục hoàn toàn, nằm dài nơi bậc thềm cổng điện cùng với hai dòng lệ ướt đẫm chảy dài.
Ta cúi người xuống nhìn hắn ta.
"Từ Mộ Lăng, ngươi có buồn không, có đang thấy hối hận không?"
16.
Sau khi ta ch.ết, Từ Mộ Lăng chẳng còn thường xuyên thượng triều.
Hắn luôn tự nhốt mình bên trong Thái Cực Điện, đằng đẵng ba ngày hắn chẳng ăn chẳng uống gì, không nói lời nào, suốt ngày giam mình nơi góc khuất chẳng thấy được ánh sáng nhỏ nhoi nào từ phía mặt trời.
Ta chợt nghĩ ngợi một cách cặn kẽ, theo truyền thống của Đại Yến, cho dù là phụ mẫu quốc vương qua đời thì tối đa cũng chỉ có thể không thượng triều nhiều nhất là ba ngày mà thôi. Thật sự đầy diễm phúc khi cách mà hắn đối xử ta sau khi ch.ết chẳng khác gì với phụ mẫu của hắn.
Đến ngày thứ tư, vẻ mặt Từ Mộ Lăng đang dần trở nên hốc hác, hắn cố gắng gượng dậy miễn cưỡng thượng triều rồi bãi triều đầy chóng vánh. Vừa bãi triều, hắn ngay lập tức cho truyền người truyền tin đi vào, miệng hắn mở khép mấy lần mới hoàn chỉnh xong câu muốn nói.
"Ngày cô ấy ch.ết, có phải chịu đau khổ lắm không?"
Ngày mà ta rời đi, đúng thực chẳng hề có chút đau khổ nào. Do mũi tên đã nhắm mục tiêu rất chính xác, hay phải chăng ta chặn rất đúng điểm rơi, mũi tên vốn dĩ hướng về phía Ngưng Ngưng lại đâm thẳng vào ngực ta.
Nằm trong vòng tay Ngưng Ngưng, ta chỉ kịp thì thào trong từng hơi thở yếu ớt.
"Cô đừng đau buồn, chuyện cứu cô là chuyện ta hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Cầu xin cô đừng mang ta quay về đó, đến sau cùng ta chẳng muốn rơi vào tay hắn thêm một lần nào nữa."
Khoảnh khắc ấy ta đã thật sự cho rằng, ta cùng Từ Mộ Lăng đã chính thức nói lời quyết biệt.*
*Quyết biệt - 诀别 : xa cách nhau vĩnh viễn chẳng thể gặp lại
Linh hồn ta bay lơ lửng cạnh Ngưng Ngưng, tận mắt chứng kiến từng giọt nước mắt của người thiếu nữ trong lòng Từ Mộ Lăng đang rơi đầy trên má, khóc thương cho số mệnh của ta.
Mối quan hệ giữa ta và Ngưng Ngưng chẳng sâu đậm đến mức phải như thế, nhưng cô ấy lại khóc thương cho ta. Còn Từ Mộ Lăng ngươi thì sao, ngươi có rơi một giọt lệ ân hận nào dành cho ta không?
Tiếp theo đó, linh hồn ta từ từ chuyển động, vượt đường xa xôi trải qua gió bụi cát đầy để quay trở về cố quốc. Quay về rồi, thế thì đã thấy được Từ Mộ Lăng hối hận chưa? Nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy kẻ lạnh lùng Từ Mộ Lăng rơi lệ rồi.
Khoảnh khắc hối hận ấy hắn khóc chẳng thành tiếng, trên mặt cũng chẳng hề lộ rõ biểu cảm gì, thế nhưng nước mắt chẳng hiểu vì sao lại rơi trong vô thức. Dòng lệ ấy rơi mỗi ngày một nhiều khi hắn nghe được chút ít tin tức từ người truyền tin.
"A Sương cô nương, cô ấy nói với Ngưng Ngưng cô nương rằng bản thân mình chẳng hề hối hận. Nhưng chỉ có điều cô ấy không muốn quay trở về đây, cô ấy chỉ muốn an giấc ngàn thu trong gió tuyết lạnh lùng nơi góc trời xa xôi."
Hay thật đấy, ta có nói như thế sao?
Người truyền tin kia hắn không đi làm nhà văn quả là một điều đáng tiếc. Hắn chỉ cần bịa ra câu chuyện rồi mang nó vào quán trà để kể, chắc chắn kiếm cũng không ít tiền đâu.
Giọng điệu của người truyền tin kia thật đến mức khiến cho kẻ đa nghi như Từ Mộ Lăng cũng vô cùng tin tưởng. Hắn ta dừng lại một lúc lâu, rồi chợt nôn ra một ngụm máu đậm đặc. Âm giọng người truyền tin lớn đến mức chẳng kiểm soát, hô vang rằng bệ hạ đã ngất mất rồi.
Vốn dĩ ta dùng mảnh hồn yếu ớt vượt ngàn dặm xa xôi về đây chỉ vì muốn nhìn thấy được dáng vẻ hối hận của Từ Mộ Lăng. Nhưng đến bây giờ chứng kiến khung cảnh này, cảm xúc trong lòng chỉ còn thừa lại chút phần khó chịu.
Tất cả vội vội vàng vàng truyền ngự y vào xem bệnh cho hắn, cả đám ngự y chẩn đoán thật lâu nhưng cuối cùng chẳng ra được một kết quả gì. Họ chỉ bảo rằng hoàng thượng thương tâm tột độ chẳng thể chịu được mà bất tỉnh.
Ở phía bên ngoài Thái Cực Điện, Tạ Phù Sinh vẫn ầm ĩ không thôi, liên tục vang lên âm thanh muốn cầu kiến bệ hạ.
Một vị công tử tuấn tú chẳng biết đã phải trải qua những gì mà đầu tóc rối bù, hai mắt đỏ hoe ướt đẫm nước mắt quỳ gục xuống đất hỏi Từ Mộ Lăng.
"A Sương đâu?"
A Sương ch.ết rồi.
Dẫu cho Từ Mộ Lăng chưa mở miệng, Tạ Phù Sinh cũng đã rõ trước được mọi thứ. Trên tay hắn tay cầm phong thư Ngưng Ngưng, một câu một từ thốt ra đều đính kèm theo một giọt lệ chảy dài.
"Bệ hạ xin người trả A Sương lại cho thần đi."
Đến cả ta cũng chẳng biết mình trở thành A Sương của Tạ Phù Sinh từ khi nào. Còn phía đối diện Từ Mộ Lăng vẫn rất cứng rắn.
"A Sương là của trẫm, cả đời này chỉ có thể là của trẫm."
Không đúng.
Ta nhớ mình đã từng nói với Từ Mộ Lăng: "Nếu một ngày ngươi mang ta tặng cho người khác, thì lúc đó chính là lúc ta không còn thuộc về ngươi."
Nhưng những lời này của ta vốn dĩ Từ Mộ Lăng chẳng hề nghe thấy được.