Chương 5 - An Giấc Ngàn Thu Trong Băng Tuyết
17.
Chỉ đợi sau khi ta chẳng còn tin vào lời hứa của Từ Mộ Lăng nữa hắn ta mới biết học cách giữ lời hứa.
Hắn ta đã từng ở mặt văn võ bá quan, trước khi tiễn ta đi đến Bắc Nhung hứa rằng sau khi ta quay về hắn nhất định sẽ lập ta làm hậu.
Giờ đây tất cả quan chức đều đồng loạt quỳ xuống cầu xin hắn ta hãy suy nghĩ thật kĩ, thế nhưng hắn lại mặc kệ chẳng thèm để tâm.
"Chẳng có lý do gì mà hài cốt của hoàng hậu phải gửi lại nơi lạnh lẽo xa xôi cả."
Từ Mộ Lăng luôn phải tự nhủ.
"Trẫm phải đến Bắc Nhung đón hoàng hậu của Trẫm về."
Lời nói của hắn vừa dứt, gió bỗng thổi nhẹ, những sớ tấu chương bỗng bay nhẹ nhàng lơ lững hệt những bông tuyết rơi rụng giữa mùa đông.
Quần thần đều ra sức ngăn cản không để cho hắn đến Bắc Nhung, họ đều bảo rằng Bắc Nhung vẫn đang xảy ra hỗn loạn, thiên tử không thể mang thân mình đặt trong nguy hiểm. Thế nhưng, Từ Mộ Lăng vẫn cứ khăng khăng cố chấp đến mức xảy ra mâu thuẫn với các quần thần.
Những tên cận thận quen thói lộng quyền vẫn luôn cho rằng nhờ họ mà Từ Mộ Lăng mới có được ngày hôm nay, trong ấn tượng của họ đứa trẻ tội nghiệp nơi chốn lãnh cung chính là nhờ họ giải cứu để thoát khỏi nơi đó.
Nhưng họ lại chẳng thể nào ngờ, hắn ta lại cương quyết mạnh mẽ đến như thế. Hắn cương quyết đến mức ai còn dám phản đối sẽ bị tước bỏ quan quyền, những kẻ mắng mỏ chỉ trích sẽ phải chịu đình trượng*. Thậm chí còn có những kẻ phải hứng chịu cảnh tù tội, cửa nhà tan hoang, bị đánh đến sống chẳng bằng ch.ết.
*Đình trượng - 廷杖: Dùng gậy đánh người trong triều là một loại hình phạt dành cho các quan trong triều, lần đầu tiên được bắt đầu bởi Hoàng đế nhà Minh của triều đại Đông Hán, và cũng được Hoàng đế Xuân của triều đại Bắc Chu cho biết. thời nhà Tấn và nhà Nguyên, và được thực hiện nổi tiếng nhất vào thời nhà Minh. Vào thời nhà Minh, việc này thường được thực hiện bởi lính canh nhà máy.
"Từ Mộ Lăng, giờ ngươi đang làm loạn gì thế chứ?"
"Ngươi cứ bày trò như thế thì vạn lần đừng phải vì ta."
18.
Từ Mộ Lăng vội vã dẫn quân nhanh chóng tiến đến Bắc Nhung đến đón thi thể ta quay trở về.
Ở giữa vùng biên giới Bắc Nhung Đại Yến, binh sĩ Bắc Nhung sớm đã trấn giữ ngăn chặn ở nơi đó, đó cũng chính là lời cảnh cáo rằng Từ Mộ Lăng không được tiến về phía trước thêm một bước nào nữa.
Từ Mộ Lăng gửi bức thư đến cho Cát Hằng bằng chim bồ câu, trong thời gian đợi động tĩnh từ phía Cát Hằng hắn tạm cho binh lính ở biên giới đợi chờ trọn ba ngày. Và sau cùng đúng như mong đợi, hắn đã đợi được Cát Hằng và Ngưng Ngưng.
Cát Hằng cũng như Ngưng Ngưng đều không chấp nhận trao thi thể ta cho Từ Mộ Lăng, về phía Từ Mộ Lăng đương nhiên hắn chẳng thể nào cam lòng. Hắn trực tiếp đóng quân ở ngay vùng biên cương, hắn muốn chờ xem kẻ nào là kẻ không thể chịu đựng trước. Riêng về Cát Hằng, một người nam tử chân chính như ông ấy dĩ nhiên chính ông ấy chính là người trấn giữ vùng biên cương nơi Bắc Nhung.
Một linh hồn mỏng manh lơ lững trong gió như ta đây đang thầm nghĩ bản thân lại có tài có đức đến như thế sao, đã ch.ết rồi vẫn còn có thể khiến cho hai đội quân đối đầu với nhau.
Từ Mộ Lăng thật sự hắn đã phát đ.iên nhưng ngược phu thê Cát Hằng hoàn toàn chẳng thể như thế. Cũng chính vì vậy đến sau cùng họ đã giao thi thể của ta cho Từ Mộ Lăng.
"Lúc cô ấy còn sống, ngươi chẳng chịu buông tha cô ấy. Giờ đây chỉ còn lại mảnh xương khô cằn, ngươi cũng chẳng chịu nhẹ lòng buông tha cho cô ấy sao?"
Đúng, trước đây hắn ta chưa hề bỏ đi chấp niệm , buông tha cho ta dù chỉ một lần.
Thi thể của ta được Từ Mộ Lăng mang về kinh thành sau đó được đưa vào hoàng lăng.
Ngay lập tức, hắn khơi dòng* cho Đại Yến, tổ chức nghi thể cầm bài vị của ta để phong ta trở thành hoàng hậu. Còn ta giờ đây, linh hồn mỏng manh lại ngày một yếu dần trong gió tuyết vùng đại mạc.
*Khơi dòng - 先河: chỉ sự khơi dòng, sự khởi xướng
Ta đã từng hi vọng được nhìn thấy dáng vẻ ân hận tột cùng của Từ Mộ Lăng, nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ ấy, trong tận sâu đáy lòng chẳng hề thấy dễ chịu mà đổi lại là một vùng cảm giác bi thương đau khổ. Đau lòng đến mức ta còn ước gì mình chưa hề quen biết hắn.
Ở phía cao đài, hàng trăm thị vệ sừng sững ở đấy canh gác đầy nghiêm ngặt. Một vị đạo sĩ cao minh đã nhìn thấy được linh hồn của ta, ta nhẹ nhàng mỉm cười cúi đầu chào ông ấy. Nhận được một cái vẫy tay chào nhẹ nhàng từ ông ấy, toàn thân ta bỗng trở nên thư giãn rất nhiều.
Trước khi ta hoàn toàn tan biến, ta chỉ kịp nhìn thấy bọn cung nữ đang thất kinh nháo nhào chạy đến lễ điện.
"Bẩm báo hoàng thượng, thi thể của hoàng hậu nương nương bị trộm mất rồi."
Ngay khoảnh khắc ấy, ta nhắm chặt mi mắt suy nghĩ. Từ Mộ Lăng ngay lập tức sẽ hung hăn đuổi theo kẻ trộm và hủy bỏ cái nghi lễ vô ích này. Thật may mắn, đến sau cùng ta cũng không phải trở thành hoàng hậu của hắn.
Thực chất, mọi chuyện ta đã sớm an bài đâu vào đấy. Đây chính là đường lui sau cùng ta cầu xin Ngưng Ngưng giúp đỡ ta. Ngày hôm ấy, ta cùng Ngưng Ngưng nằm cạnh bên nhau, cô ấy đã nói những lời rất chân thành với ta.
"A Sương, tin ta đi, dù cho Từ Mộ Lăng có bị ta thu hút đến thế nào đi nữa, người hắn yêu nhất cuối cùng chỉ có cô mà thôi."
"Ồ", ta phát ra âm thanh chẳng mấy bất ngờ, ta xoa nhẹ vào chiếc bụng trống rỗng của mình.
"Vậy nếu có một ngày hắn thật sự yêu ta, ta cũng cầu mong mãi mãi hắn cũng đừng phát hiện ra bản thân mình thật sự yêu ta."
Ngày hôm ấy, lúc ta sắp trút cạn dòng hơi tàn, nằm gọn trong vòng tay Ngưng Ngưng ta dùng hết phần sức lực sau cùng cầu xin cô ấy.
"Cầu xin cô đừng để mảnh xương cốt nào của ta rơi vào tay hắn, cầu xin cô."
Mặc dù ta muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn ta ân hận như thế nào, nhưng đến sau cùng dẫu cho hắn ta có hối hận thì cũng đừng chạm tay vào hài cốt lạnh lẽo của ta. Chẳng sao cả, đừng lo lắng dù cho có đuổi được đến nơi kẻ trộm hắn cũng chẳng thể lấy được hài cốt của ta mang về.
Vì ngay lúc này, xương cốt của ta đã sớm hóa thành nắm tro tàn, cuốn theo từng đợt gió lạnh thổi về vùng Giang Nam, nơi mà ta vẫn luôn mong có quãng đời còn lại bình yên ở đấy.
(Hoàn).