Chương 3 - An Giấc Ngàn Thu Trong Băng Tuyết

9.

Từ trước đến giờ, trong lòng ta vẫn luôn rõ, người Từ Mộ Lăng yêu thương vốn dĩ vẫn luôn là Ngưng Ngưng.

Cho dù có cố trốn tránh đến đâu, ta cũng đã từng không ít một lần bắt gặp được ánh nhìn của Từ Mộ Lăng hướng về Ngưng Ngưng. Ánh mắt vô cùng lạ lẫm, nó dịu dàng đầy ấm áp đến lạ kỳ, một ánh nhìn chưa từng dùng hướng về ta.

Ta luôn tự nhận thức bản thân mình sẽ chẳng bao giờ sánh được với Ngưng Ngưng. Thế nhưng vào đêm đó, Từ Mộ Lăng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta bằng một cơ thể trơ trụi đầy lộ liễu. Trước kia ta có từng được nghe kể qua, trong mỗi gia đình giàu có sẽ có một vài nha hoàn làm ấm giường, những người đó chính là công cụ để thiếu gia có thể hiểu rõ chuyện đời chuyện người.

Trông khoảnh khắc ấy, nhận thức của ta bất giác lại vô cùng rõ ràng: Con gái của trung thần thì đã sao, thanh mai trúc mã thì đã là gì, tất cả cũng chỉ là những thứ hữu danh vô thực mà bản thân ta tự đặt ra trên người mình thôi. Vứt bỏ tất cả những danh xưng vô vị đó thì tận sâu trong ta vẫn chỉ là một kẻ nô lệ thấp hèn.

Sau một đêm tỉnh giấc, Từ Mộ Lăng vội vàng buông lời giải thích với ta.

"Tối qua, lúc ấy... Cô bị hạ thuốc."

Một vùng tội lỗi hiện đầy ngập tràn trong đôi mắt hắn, đứng một bên đưa cho ta bát thuốc đặc nóng, phải tận mắt thấy ta uống hết nó, mới nhẹ nhàng nói với ta.

"Giữa hai chúng ta chỉ có thể tồn tại tình cảm tỷ đệ, A Sương từ nay về sau hãy mang chuyện tối qua cất giấu vào quá khứ, đừng nhắc lại nó thêm lần nào nữa."

Thời gian này, hắn đang bận rộn đến mức đau cả đầu nhức cả óc, sự việc thái tử điện hạ sủng hạnh một cung nữ sau vườn ngự hoa viên giờ đây ai cũng đều biết rõ. Chuyện này lan truyền rất nhanh và cuối cùng cũng đến tai của Ngưng Ngưng, sau khi biết chuyện Ngưng Ngưng đã quay lưng mà phớt lờ hắn, còn phụ mẫu của cô ấy thì lại cố gắng tìm thêm vài nam nhân khác cho nữ nhi của họ. Một bên khác, lại xuất hiện một vài vị đại thần trong triều lên tiếng mỉa mai, họ bảo rằng Từ Mộ Lăng ở trên yến tiệc lại đi sủng hạnh một nô tỳ, đó là một hành vi trái với đạo đức.

Chính vì những chuyện này mà mỗi lần nói chuyện với ta, bên trong lời nói của Từ Mộ Lăng lúc nào cũng ẩn chứa một tia ẩn ý.

"Tại vì sao người hôm đó cứ phải là cô?"

Hắn luôn cố ý quở trách tại vì sao người đi tìm hắn, người cùng hắn phát sinh quan hệ lại là ta. Ta vẫn luôn hiểu rõ được từng ẩn ý một trong những câu nói ấy. Hắn bị người khác tính kế, thế nhưng kẻ tính kế lại chẳng được cao tay, cái bẫy mà kẻ ấy đặt ra cuối cùng lại bị loại bỏ tất cả.

Nếu như ngày hôm đó bước vào căn phòng ấy là một người khác, hắn chỉ cần việc bắt lại giao kẻ đó ra ngoài, rồi nói rằng có một cung nữ muốn bám vào vảy rồng để dựa dẫm quyền thế mà hạ thuốc với hắn là được. Nhưng chẳng thể ngờ, người bước vào phòng ngày hôm đó lại là ta.

Dù Từ Mộ Lăng không hề yêu ta, nhưng hắn cũng không thể mặc kệ sự sống ch.ết của ta. Cũng bởi ghét bỏ Từ Mộ Lăng, vì thế sau khi nghe câu chuyện này hoàng đế ngay lập tức ban hôn đến Đông cung, dẫu thế Từ Mộ Lăng lại tỏ ra cương quyết cự tuyệt thánh chỉ từ hoàng thượng.

"Một cung nữ không có tài cũng chẳng có đức thì sao có thể xứng đáng với vị trí thái tử phi."

Điều này cũng rất dễ hiểu, Từ Mộ Lăng giờ đây chẳng quyền chẳng thế, thứ hắn cần nhất lúc này chính là sự giúp đỡ từ gia đình nhà vợ. Cũng chính vì thế mà vị trí thái tử phi của hắn không thể là người mà hắn thật lòng yêu hay là người thật lòng thật dạ yêu hắn.

Ta biết rõ, cho dù giờ đây là Ngưng Ngưng hắn cũng sẽ tuyệt đối không để cô ấy làm thái tử phi của mình. Những kiến thức trong từng bài học đã qua, ngày một giúp ta có thể phân tích rõ được rất nhiều điều.

Gia thế của Ngưng Ngưng không hề kém cỏi, thế nhưng phủ Quốc công sẽ không bỏ mặc tỷ tỷ và tỷ phu của Ngưng Ngưng không giúp đỡ mà lại quay ra giúp đỡ một kẻ như Từ Mộ Lăng.

Những thủ đoạn của hoàng đế tuy có phần đơn giản thô thiển nhưng lại cực kì hiệu quả. Ông ta muốn đạp đổ Từ Mộ Lăng vốn xuất phát từ ba nguyên nhân.

[Điều đầu tiên, ông ta muốn hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Từ Mộ Lăng. Điều thứ hai ông ta muốn để một cung nữ tầm thường chiếm giữ vị trí cao trong Đông cung của hắn. Điều thứ ba... điều thứ ba tốt nhất là có thể khiến cho cung nữ mang thai rồi sinh con. Một trò đùa thật nực cười ở chốn hoàng cung này, chính là không phải giữ con bỏ mẹ mà đó lại là gi.ết bỏ phụ thân để giữ mạng cho con.]

Cũng chính vì thế, sau đêm loạn lạc hôm đó một bát canh tránh thai đã được mang đến rất vội vàng và dĩ nhiên ta cũng phải uống một cách thật nhanh chóng.

10.

Đúng như những gì Từ Mộ Lăng đã nói trước đó, hắn hoàn toàn mang chuyện đêm hôm đó quên cả đi, hắn luôn giả vờ ra vẻ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng ta lại không giống như thế, làm sao ta có thể xem như chưa hề xảy ra chuyện gì?

Ta không muốn tiếp tục làm tì nữ của hắn, cũng chẳng mong được làm thị thiếp của hắn và lại càng chẳng hi vọng trở thành "tỷ tỷ" của hắn. Hai bọn ta vẫn luôn cố gắng tránh mặt nhau, hắn không cần ta đến hầu hạ thì thời gian ta gặp hắn lại ngày một ít dần.

Cuộc sống của ta giờ đây dường như chẳng khác gì đang quay về với lãnh cung vắng vẻ, chỉ trừ một chuyện ở nơi này có thể được ăn ngon. Không thể rời khỏi Đông cung, không được gặp mặt những người quen thuộc thì so với ở nơi lãnh cung kia, nơi này còn lạnh lẽo tệ hại hơn rất nhiều.

Khi ở lãnh cung, bên cạnh ta vẫn còn có người cần ta chăm sóc, cũng vì người ấy mà có đôi lần ta mạo hiểm cả tính mạng chỉ vì chui ra ngoài để trộm đồ về cho hắn. Thế nhưng ở nơi Đông cung này, chẳng còn một ai cần đến sự mạo hiểm hay chăm sóc đến từ ta.

Một mình ta cô độc ở chốn này, ngày càng cảm thấy bản thân trở nên vô tri vô giác một cách lạ thường.

Lần tiếp theo ta gặp lại Từ Mộ Lăng là vào tháng ba, ngày hôm đó hắn ta chẳng hiểu đã phát đ.iên thế nào mà nửa đêm đột ngột xông thẳng vào phòng ta. Ta cố gắng vùng vẫy phản kháng chống lại sự gần gũi đến từ hắn, thế nhưng lần này cái tên phát ra từ miệng người thiếu niên chằng phải là cái tên Ngưng Ngưng của đêm hôm đó. Mà ngược lại hắn vừa ôm chặt vừa gọi lên ba tiếng [Sương tỷ tỷ].

Hắn nhẹ nhàng cất tiếng: "Sương tỷ tỷ, giúp ta giúp ta đi."

Từ Mộ Lăng rất hiếm khi tỏ vẻ đáng thương khi ở trước mặt ta, chính vì thế ta đã chẳng thể cầm lòng được mà đáp ứng yêu cầu của hắn. Kể từ sau cái đêm hôm ấy, Từ Mộ Lăng lại đột nhiên đối xử rất tốt với ta, gọi ta về bên cạnh hắn, cho ta mặc những bộ y phục lộng lẫy đẹp đẽ.

Ở Đông cung này, cung nữ ta cũng chẳng phải, mà chủ nhân thì lại càng không đúng. Tuy vậy Từ Mộ Lăng đã quay lại gần gũi với ta như lúc trước, không không đúng phải nói là thân thiết gần gũi còn hơn cả trước.

Làm người hà cớ gì phải sống tỉnh táo đến như thế chứ, ta vẫn luôn tự hỏi: "Tại vì sao ta lại không thể hồ đồ đi một chút chứ?"

Mỗi khi ra ngoài để gặp người nào đó, hắn vẫn thường hay dẫn theo ta, số người mà hắn gặp cũng chẳng nhiều, đặc biệt là có nam nhân mà ta đã từng gặp được vào cái đêm hôm ấy ở ngự hoa viên trên đường đi tìm Từ Mộ Lăng.

Sở dĩ ta có ấn tượng sâu sắc với người đó cũng bởi vì mỗi lúc ở trước mặt ông ta Từ Mộ Lăng vẫn luôn tỏ ra vô cùng thân thiết với ta, thân đến mức khiến cho người khác dễ dàng đoán ra được Từ Mộ Lăng đang cố ý làm như thế.

Ta nghe được người nam nhân kia nói vài lời với Từ Mộ Lăng bằng âm giọng của vùng Bắc Nhung, đương nhiên lời của bọn họ ta hoàn toàn chẳng thể nào hiểu rõ, chỉ có điều mỗi lần ông ta nhìn về ta lại nở một nụ cười đầy vui vẻ. Chỉ có duy nhất một câu ông ta dùng ngôn ngữ của Đại Yến để nói.

"Ngày hôm đó đằng sau ngự hoa viên, cô ấy tìm cậu vội vã đến thế hóa ra là người có tình cuối cùng cũng đã thành đôi."

Quay về sau khi gặp người nam nhân kia, ta đã cùng với Từ Mộ Lăng vướng víu nhau ở trên giường đến tận nửa đêm. Đợi sau khi ta đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, hắn lại áp sát vào đầu ta ân cần nói khẽ.

"A Sương, đợi qua hết ngày mai, chúng ta bắt đầu sẽ bắt đầu lại từ đầu."

Khoảnh khắc ấy ý thức trong ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ gật đầu chấp nhận một cách qua loa. Mãi cho đến giữa ngày hôm sau, ta mới có thể nhớ ra được lời hứa mà Từ Mộ Lăng đã nói vào đêm trước, ta còn chưa kịp hét lên vui mừng thì đã nhìn thấy Từ Mộ Lăng đang đứng ở bên ngoài cửa đợi ta.

"Nhanh chóng thay y phục đi, chúng ta đi tham dự lễ thành thân."

"Lễ thành thân của ai chứ?"

Trên suốt đoạn đường đi, sắc mặt của hắn chẳng mấy phần tốt đẹp. Khi bọn ta đến với bữa tiệc, ta mới biết được hóa ra đây là lễ thành thân của Ngưng Ngưng. Phụ thân đã chọn cho cô ấy một công tử xuất thân từ gia đình quyền quý, dù rằng chẳng phải gia đình danh tiếng vẻ vang nhưng thế lực của họ cũng chẳng hề vừa. Nếu chẳng có sai lầm gì xảy ra thì nửa đời sau của Ngưng Ngưng sẽ được vui vẻ, vô âu vô nghĩ.

Vẻ ngoài của vị công tử ấy cũng rất ưa nhìn, ngày hôm đó ta đứng cạnh Từ Mộ Lăng ở nơi dành cho khách khứa, cả hai hướng ánh nhìn về đối phương, trong lòng có đôi phần mừng thầm chúc phúc cho Ngưng Ngưng.

Ta cũng tiện thể mượn khoảnh khắc này mừng thầm cho chính bản thân mình, cố ép bản thân giả vờ như chẳng hề nhận thấy được sắc mặt xanh xao đầy vô vị của Từ Mộ Lăng.

Hắn dồn sức nắm chặt lấy tay ghế ngồi, những ngón tay ngày một trở thành một màu xanh nhạt. Mọi thứ ta đều cố gắng giả vờ như chẳng hề thấy gì, chỉ cần một câu nói từ Từ Mộ Lăng là quá đủ rồi.

Trong đêm tình yêu cuồng nhiệt hôm qua, Từ Mộ Lăng đã từng nói với ta.

"A Sương, đợi qua hết ngày mai, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi."

Ta vẫn luôn thầm cầu nguyện, đời này của Ngưng Ngưng sẽ trải qua mọi thứ đầy suôn sẻ tốt đẹp, cô ấy có thể hạnh phúc bên người chồng mới cưới của mình. Nhưng ông trời lại chẳng hề chấp thuận nguyện ý của ta. Trên buổi lễ thành thân của Ngưng Ngưng lại có thích khách đột nhập vào.

Tân lang bị đ.âm ch.ết ngay tại đấy, còn Từ Mộ Lăng lại bước đến trước mặt của Ngưng Ngưng mà thay cô ấy nhận lấy một đao.

Từ Mộ Lăng được đưa về Đông Cung trong tình trạng cơ thể ướt đẫm dòng m.áu đỏ, những tin đồn rằng hắn yêu thích ta chưa kịp tạo ra đã vội vỡ tan bay đi hết vụn tro tàn.

Trong lúc ngự y kê đơn thuốc cho hắn, còn chỉ thêm cho ta cách để chăm sóc cho hắn thì trong đầu ta chỉ ẩn hiện cảnh tượng hắn vội vàng lao ra bất chấp sống ch.ết mà đỡ đao cho Ngưng Ngưng.

Chính ngay đêm hôm đấy, Từ Mộ Lăng đã đến cầu xin ta. Trong đêm đen tĩnh mịch, hắn cuối cùng cũng thốt ra lời tận đáy lòng.

"Tỷ tỷ, tỷ hãy giúp ta, diễn thành người trong lòng của ta đi mà."

Giờ đây dường như ta có thể rõ hẳn là hắn vô cùng oán hận ta nếu không thì làm sao hắn có thể nỡ lòng giày vò ta đến mức như thế.

11.

Còn về câu chuyện giữa Từ Mộ Lăng và Ngưng Ngưng lại chẳng khác gì một tập truyện dài tập. Khoảnh khắc hai người họ quen biết nhau thật trùng hợp, chàng hoàng tôn đang bị ghẻ lạnh sa sút tinh thần, còn nàng là nữ nhi khuê cát xuất thân từ gia đình đầy hiển hách.

Từ Mộ Lăng vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chẳng hề xứng với cô ấy, mãi cho đến lúc vận may đang quay đầu về phía hắn đến cuối cùng hai người họ vẫn được xem là cặp đôi trời sinh xứng đôi vừa lứa.

Nhưng dù cho một quyển sách có nội dung đẹp đến đâu đi chăng nữa thì vẫn phải vấp phải chút ít cửa ải thăng trầm. Và đúng thật chẳng may cửa ai mà họ phải vượt qua lại chính là ta.

Hai người họ vì ta mà nảy sinh hiểu lầm, dần dần giữa hai người họ hình thành nên một khoảng không vô hình khiến họ ngày càng xa cách. Đến sau cùng, ở trong buổi lễ thành thân của cô ấy, hắn lại thay cô ấy đỡ một đao, cũng chính hành động này đã khiến cho người con gái hắn thương hồi tâm chuyển ý.

Giờ phút ấy, Ngưng Ngưng nằm gọn trong vòng tay Từ Mộ Lăng, cất lên từng tiếng khóc thê lương đến héo sầu đau khổ. Cuối cùng Từ Mộ Lăng cũng tỉnh lại xoa đầu an ủi cô ấy với ánh nhìn đầy yêu thương.

Kết cục đến đây đã thật sự viên mãn rồi, ta có thể thành công rời đi sau khi đã làm tốt vai trò nhân vật phụ của mình trong chuyện tình của họ. Cũng chính vì thế, sau khi thân thể của Từ Mộ Lăng được hồi phục đôi phần, ta vội vàng thu nhặt đồ đạc của mình và đến tìm Từ Mộ Lăng để nói lời từ biệt.

Kể từ khi Từ Mộ Lăng bị thương, mỗi ngày Ngưng Ngưng đều chạy đến Đông cung này. Dù cho hoàng hậu lẫn phụ thân cô ấy chẳng hề muốn cô ấy đến đây nhưng cô ấy vẫn luôn tỏ thái độ phản kháng lại bọn họ. Vì thế cô ấy rất thường xuyên đến đây và cả Tạ Phù Sinh cũng thế.

Mỗi lần ta nhìn thấy Tạ Phù Sinh, trong lòng luôn có chút gì đó đồng cảm với hắn. Ngưng Ngưng ở đâu, hắn cũng sẽ ở nơi đó. Cũng giống ta hắn cũng chính là nhân vật phụ âm thầm tô họa thêm màu sắc cho cuộc tình của hai nhân vật chính.

Nhìn thấy dáng vẻ thư thả như thể bỏ được tảng đá bấy lâu đè nặng trên vai, Tạ Phù Sinh cười đùa nhẹ nhàng.

"Nghĩ thông rồi à?"

Ta gật đầu mỉm cười khẽ đáp lại lời hắn.

"Huynh cũng đã sớm nghĩ thông rồi đúng không?"

Hắn đưa ánh mắt đầy dịu dàng trìu mến về phía ta.

"Ta đã hiểu rõ mọi việc, đương nhiên cũng phải nghĩ thông rồi."

Nhìn thấy ta định tiếp tục bước vào trong, hắn nhẹ nhàng cầm quạt chỉ về phía cửa.

"Ngưng Ngưng đang trò chuyện với thái tử, hay là một lát nữa hẵng vào trong đi."

Ta ngoan ngoãn lùi bước đứng đợi ở phía bên ngoài.

"Sau khi ra khỏi đây có dự định làm gì không?"

"Tìm một nơi ôn hòa, mua một mảnh đất nhỏ, sau đó là tìm một người chẳng bận tâm đến quá khứ của ta rồi cùng người ấy nắm tay nhau cùng trồng rau dệt vải vun vén mái ấm gia đình."

Ta vừa dứt lời, Tạ Phù Sinh bỗng trầm giọng: "Phải cuốc đất trồng cây sao?"

"Một người nông dân bình thường chẳng trồng rau nuôi cá thì phải làm gì đây?"

Những gì đã nói cũng chính là những điều mà ta đã suy nghĩ từ rất lâu rất lâu trước đó. Khoảng thời gian cả ta và Từ Mộ Lăng đều vẫn còn rất trẻ, ta đã từng tưởng tượng tưởng tượng đến một ngày hoàng thượng sẽ quên đi chuyện cũ, không nhắc lại lỗi xưa mà thả ta cùng với Từ Mộ Lăng ra khỏi chốn lãnh cung hiu quạnh.

Rồi đợi đến khi ta 24 tuổi, được thả ra khỏi cung ta sẽ đi tìm một nơi thật tốt ở Giang Nam, trồng rau, dệt vải trải qua những tháng ngày nhẹ nhàng tĩnh lặng bình yên, chứ không phải là nương nhờ nơi chốn lãnh cung lạnh lẽo.

Những nỗi khổ đau của thời thơ ấu ta vốn đã chịu rất đủ rồi, ta vừa sợ lạnh lại vừa sợ đói. Bây giờ những thứ ấy không cần phải chịu thêm nữa, những ước nguyện của thời thơ ấu ta đã một tay chạm đến được nó, chỉ thế thôi ta cũng thấy mọi thứ tốt lắm rồi.

Cuộc trò chuyện giữa ta và Tạ Phù Sinh bị gián đoạn khi Từ Mộ Lăng tiễn Ngưng Ngưng quay về. Một Từ Mộ Lăng vừa giây trước sắc mặt vẫn đang tái nhợt nhưng sau khi Ngưng Ngưng xuất hiện nó lại hồng hào tựa hồ vừa đón đợt gió xuân, nhưng chỉ mới vừa nhìn thấy ta sắc mặt của hắn lại đột nhiên tối sầm lại.

"Cô đến đây làm gì?"

Vẻ nhếch nhác đầy gượng gạo của ta cũng xem như là một sự biệt ly đáng xấu hổ rồi, cũng vì thế ta cũng có đôi vài lời chẳng muốn nhắc đến trước mặt Ngưng Ngưng.

Nhìn thấy ta im lặng, Tạ Phù Sinh vội đến giảng hòa làm dịu đi bầu không khí rồi quay lưng dắt Ngưng Ngưng rời đi.

"Cô và Tạ Phù Sinh rất thân nhau à?"

Từ Mộ Lăng lạnh lùng hướng về ta.

"Từ Mộ Lăng", ta bất ngờ ngắt lời hắn, giọng nói bỗng có đôi chút trầm buồn, "ta đến là để nói lời từ biệt với ngài."

Ta vừa dứt lời, Từ Mộ Lăng lại tỏ ra thái độ hệt như vừa được nghe một câu chuyện cười. Trong cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp của tiết trời tháng ba, hắn cụp mắt xuống nhìn ta cùng với lời nói vô cùng tàn nhẫn.

"A Sương, cô nghĩ nơi này là nơi nào. Là nơi cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

Đúng, những lời hắn nói hoàn toàn đúng. Đây là Đông cung, nơi này là Đông cung, thế nhưng ta cũng chỉ là một cung nữ tầm thường nhỏ bé mà thôi.

Nếu như là một cung nữ bình thường, họ sẽ đợi đến lúc 24 tuổi để rời khỏi cung. Nhưng Từ Mộ Lăng là chủ tử, việc ta có thể xuất cung được hay không cũng chỉ là một câu nói của hắn mà thôi.

"Nó quả thực là chuyện chỉ cần một câu nói của Cô", Từ Mộ Lăng lại cau mày.

"Nhưng mà A Sương à, cô dựa vào cái gì mà yêu cầu Cô phải đặc biệt ban ơn cho cô hả?"

12.

Từ Mộ Lăng chẳng dễ gì thả ta rời đi.

Đến sau cùng ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc dùng những tình cảm xưa cũ để khuyên giải hắn buông tay.

"Lúc nhỏ hoàng tôn bị sốt cao, chính nô tỳ đã mò qua hang ch.ó nơi lãnh cung u tối ấy để trộm dược liệu về cho người. Vào những tháng ngày đông chí, hoàng tôn nhớ thương phụ mẫu của mình, nô tỳ cũng đã cùng người đi viến tế."

Ta vẫn còn chưa dứt lời, Từ Mộ Lăng đã quay lưng rời đi, chẳng thèm nhìn về ta mà nói.

"Vẫn còn một chuyện nữa... A Sương tỷ tỷ thay ta đi làm đi."

"Nếu nô tỳ hoàn thành việc đó, điện hạ sẽ buông tha để nô tỳ đi chứ?"

"Chỉ cần cô không tìm Tạ Phù Sinh."

"A Sương tỷ tỷ", hắn lại gọi tên của ta thêm một lần nữa.

"Nếu như cô đã đối tốt với Cô như thế thì tại vì sao lại không giúp Cô chứ?"

Thử nhìn xem, sau cùng kẻ m.áu lạnh vô tình vẫn là hắn, kẻ biết rõ ta vẫn luôn đối tốt với hắn cũng chính là hắn. Nhưng hắn lại hờ hững chẳng hề chấp nhận. Từ Mộ Lăng vội bước đến ôm chằm lấy ta.

"Sương tỷ tỷ, không lâu nữa đâu, không lâu nữa ta có thể cho cô rất cả những gì cô từng mong ước, cô nhất định phải chờ ta."

Từ khoảnh khắc đó đến giờ ta cũng chưa từng nghĩ đến lời nói không lâu kia của hắn rốt cuộc là có ý gì.

Ngày hôm ấy, hộ vệ ở Đông Cung đột nhiên xông vào, nhanh chóng dẫn ta đến Thái Cực điện mà chẳng hề va vấp bất kì thứ gì.

Phía bên trong Thái Cực Điện là thúc thúc của Từ Mộ Lăng, đương kim thánh thượng đang kiệt sức nằm vật vã trên nền đất lạnh. Ở bên cạnh là vị đương kim hoàng hậu đang dần đánh mất uy nghiêm của bản thân, đưa tay ra lau những giọt lệ lăn dài trên má.

Ngược lại Từ Mộ Lăng lại ngồi thẳng lưng đầy kiêu hãnh, nhìn thấy ta vừa đến hắn nhẹ nhàng vẫy tay.

"A Sương, cô qua đây."

Hoàng thượng và cả hoàng hậu đều đang bị Từ Mộ Lăng giam lỏng ở nơi đây, đến cả Ngưng Ngưng cũng đang bị Từ Mộ Lăng trói giữ lại.

Khoảnh khắc bị Từ Mộ Lăng lôi xuống, cô ấy vẫn không ngừng gọi tên hắn. Thế nhưng Từ Mộ Lăng lại thờ ơ chẳng chút động lòng, vội đưa tay kéo ta vào vòng tay của hắn.

"A Sương, ngày mai ngày mai cô giúp ta thêm một lần nữa thì mọi chuyện giữa hai chúng ta sẽ kết thúc trong nhẹ nhàng."

Sau khi bị đưa vào cung điện, ta mới rõ hành động Từ Mộ Lăng vừa làm đó được gọi là phản quốc. Hoàng cung trở nên náo loạn, đêm hôm đó Từ Mộ Lăng vẫn luôn bận rộn với mọi việc. Nhưng quá nửa đêm, hắn lại lẻn vào bóng đêm mà vào nơi ta đang say giấc.

"Sương tỷ tỷ."

Ngoại trừ lần đầu tiên nhận thức chưa được rõ ràng ấy, sau đó mỗi lần hắn đều gọi ta bằng tên. Ngay cả lúc này đây, mỗi lần hắn gọi tên ta, ta vẫn mơ hồ vọng tưởng dại dột mà đối với hắn có vài phần động tâm.

Ngày hôm sau thức giấc, Từ Mộ Lăng đã rời đi chẳng để lại một vết tích nào. Một lát sau, có cung nữ mang đến cho ta một bộ y phục mới rồi gọi ta mơ hồ chẳng rõ ràng.

"Chủ tử, thái tử có lời mời."

Vốn dĩ trong đầu ta nghĩ rằng Từ Mộ Lăng chỉ muốn gặp duy nhất một mình ta, nhưng lại chẳng thể ngờ người bước ra ngoài đón ta ngoài Từ Mộ Lăng vẫn còn có một người khác.

"A Sương cô nương", đó chính là âm giọng chẳng được rõ lắm của người nam nhân cao quý hôm ấy.

Từ Mộ Lăng nắm tay ta tiến về phía trước.

"Cát Hằng vương tử, A Sương đến rồi, không phải ngươi nói muốn dẫn theo người trong lòng của Cô sao?"

Từ Mộ Lăng, hóa ra đây chính là cái ngươi đã nói là sẽ cho ta tất cả những gì ta muốn sao. Trái tim của Từ Mộ Lăng chẳng khác gì với sắt đá. Sắt lạnh đến mức khi ta ngước lên nhìn hắn với vẻ hoài nghi không thể tỏ, đến cả ánh nhìn hời hợt hắn cũng chẳng đưa về phía ta.

Ngay lúc này ta mới hiểu rõ, ngươi nam nhân trước mặt chính là Cát Hằng, là một con tin được Bắc Nhung đưa đến Đại Yến trong lời đồn đại của mọi người.

Hắn ta luôn giúp đỡ Từ Mộ Lăng, chỉ cần đợi đến khi Từ Mộ Lăng giành lấy được ngai vàng thì sẽ có thể giúp đỡ lại cho hắn.

Giờ đây mối hận thù to lớn của Từ Mộ Lăng đã được báo, hắn đang thực hiện lời hứa trước kia sẽ đưa Cát Hằng về với đất nước của mình. Thế nhưng Cát Hằng không thể tin rằng Từ Mộ Lăng sẽ giữ đúng lời hứa, chính vì thế đã đưa ra yêu cầu buộc Từ Mộ Lăng phải dùng người trong lòng hắn để làm con tin.

Chỉ cần quân vứu viện của Đại Yến đến giúp Cát Hằng có thể đăng cơ thành công, người trong lòng của Từ Mộ Lăng đương nhiên có thể theo đoàn quân ấy để quay trở về nước nhà.

Từ Mộ Lăng vội đặt tên lên lưng rồi xoa dịu ta.

"A Sương, chỉ cần qua vài ngày nữa thôi, cô đừng quá lo lắng."

Từ Mộ Lăng vừa dứt lời, luồng hơi thở trong ta như hoàn toàn dừng lại, nghẹn đến mức chẳng thể nào hô hấp được.

"Từ Mộ Lăng, đây là chuyện ngươi nói cần ta giúp ngươi sao?"

Thế nhưng Cát Hằng chẳng phải người ngốc đâu, huống hồ gì ông ta cũng rất rõ việc Từ Mộ Lăng đã từng giúp Ngưng Ngưng đỡ một đau trong ngày lễ thành thân của cô ấy.

"Cô ấy là đời sau của loạn thần, việc khi ấy Cô làm chẳng qua cũng chỉ muốn để cho hoàng hậu buông lỏng không cảnh giác mà thôi."

Từ Mộ Lăng phân trần một cách bình tĩnh.

Chẳng những thế, hắn còn luyên thuyên kể lại những tháng năm ta và hắn cùng nhau trải qua nơi lãnh cung tăm tối. Càng kể hắn càng bày ra biểu cảm đầy nhẹ nhàng cố gắng giả vờ cho bản thân mình thật xúc động.

"Người cùng ta trải qua những năm tháng trưởng thành là cô ấy, người hiểu rõ nỗi lòng ta cũng là cô ấy. Ngoại trừ cô ấy thì còn có ai có thể chiếm giữ trái tim này của ta nữa."

Một bên bàn tay Từ Mộ Lăng đang ôm mỗi lúc thật chặt ta lại gần sát hắn.

"Huống hồ gì, cô ấy còn đang mang trong bụng cốt nhục của ta."

Lời nói sau cùng ấy của hắn, khiến cho ta bất ngờ sững lại chẳng thốt nên lời, cả Cát Hằng ở phía đối diện cũng chẳng khác ta là mấy.

"Mẹ con của họ là hai người đáng quý nhất trong trái tim ta, làm sao ta có thể bỏ mặc không đến đón hai người họ chứ."

Lời nói của Từ Mộ Lăng chẳng thể nào chiếm được chút lòng tin từ Cát Hằng, ông ta liền cho truyền ngự y trong cung, ngay lập tức một y soái từ Bắc Nhung đã được đưa đến điện, quả thực đúng là ta đã mang thai.

Ta khẽ đưa tay chạm vào chiếc bụng phẳng lì này của mình, trong khoảnh khắc nhất thời chẳng thể nào thốt được một câu nào.

Và rồi Cát Hằng cũng gật đầu chấp nhận tin tưởng Từ Mộ Lăng, từ trước đến nay hoàng thất vẫn luôn coi trọng người thừa kế. Nếu như chỉ dùng một mình ta làm con tin đích thực chẳng có hề hứng gì, nhưng giờ đây lại thêm vào con của Từ Mộ Lăng, vì thế giờ đây so với Ngưng Ngưng ta quan trọng hơn rất nhiều.

Sau khi Cát Hằng rời đi, ta tựa đầu vào giường mà hỏi Từ Mộ Lăng.

"Cho nên bát thuốc ta uống sau mỗi lần chúng ta vui vẻ không phải thuốc tránh thai."

Từ Mộ Lăng nhìn về phía ta với ánh nhìn đầy phức tạp, trầm lặng một hồi lâu mới khẽ gật đầu.

"Từ sau lần đầu tiên ấy, ngươi đã bắt đầu lên kế hoạch rồi đúng không?"

Từ Mộ Lăng chỉ biết im lặng chẳng thốt lên câu từ nào.

"Từ Mộ Lăng, ta muốn hỏi ngươi câu hỏi sau cùng, ngươi có từng biết được tình cảm yêu thích ta dành cho ngươi không?"

Từ Mộ Lăng nắm chặt lấy đôi bàn tay ta, nhẹ nhàng ôm đầu ta tựa vào lòng hắn.

"A Sương, chỉ cần đợi ở đấy nửa năm, nửa năm sau ta sẽ đến đón nàng, cuộc sống sau này của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc."

"Ngươi đừng đến đón ta, vĩnh viễn ta cũng chẳng muốn nhìn thấy ngươi thêm lần nào nữa."

Ta bước lên xe ngựa, tiến bước về phía trước, phía sau chỉ để lại nhân ảnh Từ mộ Lăng đứng đó với vẻ mặt đầy phức tạp.

Kể từ sau khi hoàng hậu bị gi.ết ch.ết, Ngưng Ngưng vô cùng căm ghét Từ Mộ Lăng. Ngày hôm ấy ta ngồi trên xe ngựa, cùng Cát Hằng rời khỏi Đại Yến tiến về vùng Bắc Nhung. Vừa đi được nửa đường ta chợt phát hiện Ngưng Ngưng cũng ngồi trên xe ngựa để bỏ trốn.

Cô ấy đưa dao kề ngang cổ ta.

"A Sương, xem như vì tấm chân tình nhiều năm qua, cô giúp ta một lần đi."

Nhìn xem, ai cũng nhờ vả ta giúp đỡ họ, hệt như ta là một vị thần cực kì lợi hại.

Chỉ có điều ta vốn dĩ chỉ là một cung nữ thấp hèn, thái tử cầu xin ta giúp hắn, người trong lòng hắn cũng nhờ vả ta giúp cô ấy. Bọn họ người chỉa dao găm về ta, người rót vào tai ta toàn lời đường mật dối trá, nhưng những điều mà họ nói ra đều là xem trọng tấm chân tình xưa cũ.

"Cô đã dùng đao đối diện ta, ta có thể không giúp cô sao?"

Ngưng Ngưng chẳng vội buông tay nhưng trên mắt lại rưng rưng dòng lệ đắng.

"A Sương, cô đừng dùng ánh mắt đó để nhìn ta nữa."

Ngưng Ngưng bảo ta giúp cô ấy chính là muốn ta để cô ấy thay ta đi đến vùng Bắc Nhung. Những lời giúp đỡ cô ấy vừa nhờ vả nó chẳng hề giống với một cuộc thương lượng.

Ta nhẹ nhàng hỏi cô ấy vài điều.

"Cát Hằng đã biết mặt ta, đến nơi đó sao cô có thể lừa dối để qua mặt được."

"Ta không biết, giờ đây ta chẳng thể nghĩ được gì cả. Ta không muốn tiếp tục ở cạnh Từ Mộ Lăng, ta muốn rời xa hắn càng xa càng tốt."

Ngưng Ngưng nói trong từng tiếng nấc đầy nghẹn ngào.

Ta được thả xuống ở một khu rừng nhỏ hoang vu, khoác trên người bộ y phục của tướng sĩ, trên tay cầm một ít ngân lượng đi kèm.

Khoảnh khắc này ta chợt nghĩ, biết đâu như thế lại tốt, đây có lẽ là cơ hội để ta có thể kiếm được một nơi mà sống yên bình cả quãng đời còn lại.

Dẫu vùng Giang Nam cách rất xa Bắc Nhung, thế nhưng sau đó ta lại chọn sinh sống tại vùng biên giới Bắc Nhung nhưng rõ ràng ta rất thích Giang Nam cơ mà.