Chương 2 - An Giấc Ngàn Thu Trong Băng Tuyết

5.

Từ Mộ Lăng yêu thích Ngưng Ngưng, nói ra trong lòng ta cũng có chút khó chịu. Dẫu vậy buồn một chút thế thì đã là gì, bởi ta vẫn luôn rất rõ Từ Mộ Lăng bị nhốt trong lãnh cung thêm một ngày, cũng chính là thêm một ngày hắn chẳng thể nào xứng được với Ngưng Ngưng.

Huống hồ gì Ngưng Ngưng lại là muội muội của đương kim hoàng hậu, giữa hai người họ không chỉ đơn giản là mây bùn khác biệt mà còn mang trên người mối hận thù sâu sắc. Nguyên nhân cái ch.ết của cha mẹ Từ Mộ Lăng có công đóng góp không nhỏ từ phụ thân và tỷ tỷ của Ngưng Ngưng. Cũng chính vì thế, để hai người họ có thể ở bên nhau thật sự chẳng hề dễ dàng.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy đến, cơ duyên của chàng thiếu niên Từ Mộ Lăng lại đến một cách đầy bất ngờ. Năm đó, đương kim thánh thượng đợi chờ rất lâu vẫn chưa có được người thừa kế, buộc lòng các quần thần phải thỉnh tấu, mong muốn lập con trai của tiền thái tử đã bị phế thành thái tử.

Lúc cánh cửa nơi lãnh cung lạnh lẽ mở ra, ta vẫn đang ngồi giặt y phục. Các đại thần vội tràn vào trong hệt những dòng thuỷ triều đang gợn sóng, bao quanh lấy Từ Mộ Lăng, rồi cũng vội vàng rời như những dòng thủy triều rút nước. Và như thế ta bị bỏ lại, cô độc một mình ở nơi này. Ta chẳng sợ cô đơn, ta chỉ sợ Từ Mộ Lăng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.

Lòng ta thật muốn đuổi theo nhưng chưa bước được bao nhiêu bước đã bị thị vệ ngăn lại. Từ sau ngày hôm đó, ta chẳng biết được lần đi này của Từ Mộ Lăng phải chăng sẽ là có được một tươi lai tốt đẹp hay là rơi vào hố đen sâu thẳm chẳng lối ra. Và cũng chính ngay từ khoảnh khắc ấy, mây bùn khác biệt chẳng phải là hắn với Ngưng Ngưng mà giờ đây chính là ta với hắn.

6.

Ta đã mất 5 ngày dò tìm tin tức về Từ Mộ Lăng. Nhưng năm ngày cứ thế trôi qua trong vô vọng, chẳng hề có chút tin tức gì về hắn.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng tột cùng, ta chẳng còn nghĩ ra cách nào khác ngoài việc chui từ lỗ ch.ó ở phía cuối tường lãnh cung đi ra ngoài, hỏi thăm chút tin tức về Từ Mộ Lăng.

Ta hết trốn phía đông rồi lại núp ở phía tây đằng sau ngự hoa viên, nhìn thấy một nhóm người đang ở từ phía xa bước đến. Ta vội vàng trốn đi, nhưng người đi đầu trong đám người kia lại gọi tên ta : "A Sương".

Ta quay người lại, người gọi ta không phải là Từ Mộ Lăng mà là Tạ Phù Sinh.

Mặc dù hắn vẫn thường xuyên đến lãnh cung nhưng bọn ta chẳng hề thân thiết với nhau. Dẫu thế ngay lúc này, Từ Mộ Lăng chẳng biết đang ở nơi nào và chỉ có hắn mới là người duy nhất có thể giúp được ta.

Nghe xong lời thỉnh cầu của ta, Tạ Phù Sinh sững sờ một lúc lâu rồi nói: "Cô thật sự không biết thái tử điện hạ đi đâu sao?"

"Ta đi tìm Từ Mộ Lăng, không phải thái tử điện hạ."

Tạ Phù Sinh im lặng không nói lời nào, sau một lúc chần chừ, hắn dẫn ta đến trước cửa một điện. Nhóm người hầu trong điện thấy thế vội vàng tiến đến chào hỏi, hắn vội vàng gật đầu rồi căn dặn: "Hầu hạ cho thật tốt, đây chính là người quen cũ của thái tử."

"Ta vốn tưởng rằng trong lòng Từ Mộ Lăng vẫn quan tâm đến cô".

Hắn ta vừa nói rồi lại nhẹ nhàng an ủi ta: "Vào đi, ta ở đây đợi cô."

"Lúc ta ra ngoài sẽ tìm được Từ Mộ Lăng sao?"

"Đợi đến lúc cô bước ra Từ Mộ Lăng sẽ quay lại."

Nhóm người hầu kia đối xử với ta rất thận trọng, y phục phấn son đều được họ chuẩn bị một cách chỉnh tề. Sau khi thay y phục xong, ta chớt nhìn thấy có hai người đang đứng bên ngoài cửa.

Từ Một Lăng không biết đã đến từ khi nào, hắn đứng bên ngoài cửa cạnh Tạ Phù Sinh. Mặt của hắn, ta còn chưa kịp nhìn rõ thì trong tim đã bị sự vui mừng chiếm lấy cả rồi.

"Từ Mộ Lăng, không sao chứ?". Ta vui vẻ bước đến nơi hắn đang đứng.

Tạ Phù Sinh vội vàng bước ra cản ta lại. Hắn giúp ta nhặt lấy chiếc trâm cài vừa rơi, nhẹ nhàng nói. "A Sương cô nương, cô phải gọi ngài ấy là thái tử điện hạ."

Từ Mộ Lăng phát tài rồi sao?

Ta vui vẻ ngạc nhiên nhìn Từ Mộ Lăng, nhưng chợt nhận ra được dáng vẻ chẳng hề vui chút nào của hắn.

"Hạ thần nghe nói, phụ thân của A Sương cô nương là quan chức dưới thời tiền thái tử".

Tạ Phù Sinh vừa nói vừa vỗ nhẹ vai ta mà an ủi: "Thế nên A Sương cô nương cũng được tính là tiểu thư khuê các."

Tiểu thư khuê các? Ta sao?

Ta chợt thấy xấu hổ một lúc lâu, đột nhiên chợt nhớ lại khoảnh khắc soi gương khi mặc y phục, ta thấy dáng người của mình thật sự rất giống mẫu thân lúc trẻ. Dù chẳng phải thập toàn thập mĩ nhưng cũng có vài phần xinh đẹp.

Quay lại với hiện tại, ta lén nhìn về phía Từ Mộ Lăng thêm một lần nữa, nhưng đổi lại vẫn là sự thờ ơ của hắn.

Thật may Tạ Phù Sinh rất hiểu lòng người, hắn luôn chu đáo cẩn thận tìm chủ đề để mở đầu câu chuyện: "Thái tử không ban thưởng chút ít cho hạ nhân cũ của mình sao. Ví dụ như ban cho A Sương cô nương một ân điển, để cô ấy được xuất cung lập gia đình."

Con đường này ngay cả bản thân ta cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng khi Tạ Phù Sinh đề cập đến chuyện này, trong phút chốc tâm trí ta lại chợt có phần thổn thức.

[Trước kia ở bên cạnh Từ Mộ Lăng, chỉ có duy nhất đơn độc một cái đầu nóng. Sau đó hắn muốn cùng ta kết thành phu thê, ta lại có thêm chuyện để lưu tâm. Giờ đây Từ Mộ Lăng đã có người trong lòng, bọn họ lại còn là một cặp thật sự rất hợp nhau.] Thế nên, ta còn ở bên cạnh Từ Mộ Lăng để làm gì?

Tuy nhiên ý nghĩ trong đầu ta vẫn còn chưa kết thúc, Từ Mộ Lăng đã hướng ánh mắt đầy cứng rắn nhìn về phía Tạ Phù Sinh: "A Sương không thể xuất cung, cô ấy mãi mãi phải là người của Cô."

Hắn ta vừa dứt lời, một cung nữ đã vội vã đến báo: "Thái tử điện hạ, Ngưng Ngưng cô nương đến tìm người."

Một cung nữ đứng cạnh ta vội vàng hỏi: "Sao cô lại không biết tự cho là đủ nhỉ?"

"Sai rồi", ta phản bác lại lời của cung nữ đó.

"Ngược lại, ta mới chính là người biết cho mọi thứ mình có được là đã đủ nhất đấy."

Bởi vì luôn biết thế nào là đủ, nên sau khi Từ Mộ Lăng nói những lời đó, ta đã ngoan ngoãn đi thay lại bộ y phục của người hầu. Cũng bởi vì luôn biết tự hài lòng nên ta chưa bao giờ đặt câu hỏi rằng, Từ Mộ Lăng rời khỏi lãnh cung đằng đẵng 5 ngày, tại vì sao chưa một lần hắn đến tìm ta..

7.

Đời người vốn dĩ luôn vấp phải chút ít cưỡng cầu. Khoảng thời gian bị giam giữ trong lãnh cung cùng Từ Mộ Lăng, ta cứ ngỡ chỉ cần có đủ cơm ăn áo mặc thế thôi cũng là quá đủ. Cho đến khi được chuyển đến Đông cung, mọi ý nghĩ của những ngày đầu đã dần dần thay đổi.

"Thuở nhỏ khi nhà ta có biến cố xảy ra, ta được một vị bá bá cứu giúp. Từ Mộ Lăng, ngươi có thể giúp ta điều tra xem vị bá bá đó là ai không?"

Ta cố gắng thu nhặt hết phần kí ức còn lại, mô tả chút ít cho Từ Mộ Lăng về diện mạo của vị bá bá ấy, nhưng chỉ được nhận lại một vẻ mặt cau mày đầy khó chịu của hắn.

"A Sương, vị trí thái tử ta có được chẳng hề dễ dàng đâu. Khoảnh khắc bị hoàng thượng đẩy vào nơi mà rõ biết trước muốn thoát khỏi chẳng hề dễ dàng, cảm giác đó cô có thấu được không?"

Đúng không sai, khoảng thời gian qua của hắn vốn dĩ chẳng hề dễ dàng. Kể từ khi hắn vào đông cung, hoàng thượng không cho phép có thêm bất kì quan quyền cấp dưới nào dưới trướng của hắn, chẳng những thế hầu hết những chuyện đầy rắc rối hoặc dễ đắc tội với người khác thì luôn được giao cho Từ Mộ Lăng giải quyết.

Ta thì thầm một tiếng "Ồ", rồi lại giả vờ im lặng chẳng nhắc đến chuyện ấy thêm một lần nào.

Khoảng thời gian này, chẳng một ai giúp hắn đưa ra chủ ý đã khiến hắn rơi vào khốn khổ cùng cực, đến mức làm cho hắn phải hồ đồ đến mức mà hỏi ý kiến của ta.

"Chuyện này phải làm thế nào đây?"

Ta nghiêm túc đứng lặng một bên nhìn hắn có chút lo âu. Mất một lúc lâu, hắn mới phản ứng lại, vội vàng nói lên lời xin lỗi.

"Cô* quên mất, cô không hiểu rõ được mấy chuyện này. A Sương, nếu cô có thể giống với Ngưng Ngưng thì tốt biết bao, như thế thì cả hai bên trái phải ta đều có được những người giúp ta đưa ra được ý kiến."

* 孤 (cô): cách xưng hô của thái tử hoàng thượng ngày xưa.

Nhưng đáng tiếc ta mãi mãi chẳng thể là Ngưng Ngưng. Cũng vì cả nhà bị diệt vong kể từ khi còn nhỏ, mà thời gian để đọc sách, ngâm thơ ta chẳng thể nào có được, thứ mà ta học được nhiều nhất trong đời chính là hầu hạ phục vụ người khác mà thôi.

Ta cũng đã từng thử đưa ra ý kiến trong những cuộc thảo luận cùng với ba người họ, nhưng lại nhận ra mọi thứ chỉ là những điều ấu trĩ đầy nực cười. Mới vừa nghe xong chủ ý của ta, cuộc thảo luận bỗng nhiên dừng hẳn, Từ Mộ Lăng vội vàng ho lên mấy tiếng đầy lúng túng để giúp mọi sự bối rối được lướt qua nhanh.

Ngược lại Tạ Phù Sinh lại chẳng hề giống thế, hắn dừng lại một lúc lâu nở nụ cười dịu dàng ấm áp nhìn về phía ta.

"A Sương thực sự chẳng kém đâu, nếu cố gắng đọc thêm nhiều sách nữa thì chắc chắn sẽ tiếp bước được phụ thân của mình."

Vốn dĩ ta chưa một lần nhắc về phụ thân trước mặt họ, nhưng Tạ Phù Sinh lại chủ động nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ hắn đã nghe ở đâu rồi sao?

Đột nhiên trong người ta tràn đầy năng lượng, sẵn sàng đón nhận những câu hỏi về phụ thân. Nhưng chỉ trong nháy mắt, quyển sách trên tay Từ Mộ Lăng lại đột ngột rơi xuống đất.

"Còn không mau lui xuống đi, ở đây để xấu hổ thêm nữa à?"

Dù rằng Từ Mộ Lăng chẳng hề yêu thích ta, nhưng hắn chưa bao giờ khiến cho ta phải mất mặt xấu hổ trước mặt người ngoài. Ngưng Ngưng vội vàng bước lên khuyên giải.

"Sao lại mất mặt được chứ, A Sương chưa từng được đi học, nếu cô ấy được cho đi học biết đâu còn lợi hại hơn cả Phù Sinh ca ca nữa đấy."

Từ Mộ Lăng xoa xoa đôi lông mày, nhìn về ta thêm một lần nữa với ánh nhìn tràn đầy lời xin lỗi, chỉ có điều đợi mãi đến sau cùng vẫn không thể nào nói ra được hai từ [Xin lỗi], hắn chỉ đành lặng lẽ xua tay bảo ta lui xuống.

Ta quay bước rời khi với đôi mắt đỏ hoe có đôi phần ướt lệ, bên tai còn nghe được câu nói đầy lạnh lùng của Tạ Phù Sinh.

"Nếu như người không thể đối tốt với A Sương thì chi bằng thả cô ấy rời đi đi."

Trong mắt của họ, Từ Mộ Lăng đối xử thế này với ta là không tốt sao?

Ta lặng người cầm lòng chẳng được rất quay đầu lại muốn giải thích thay Từ Mộ Lăng, ta còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng của Từ Mộ Lăng.

"C.út ra ngoài!"

Trước khi rời khỏi bậc thềm cửa điện, ta vẫn nhìn thấy rõ tay Từ Mộ Lăng vẫn đang nắm thành nắm đấm siết thật chặt. Ta cũng chẳng rõ buổi bàn luận ngày hôm đó của ba người họ đến bao giờ mới kết thúc.

Kể từ hôm ấy, Từ Mộ Lăng chẳng hề gọi ta đến hầu hạ hắn nữa. Cũng đúng thôi, ta chẳng biết ngâm thơ, không biết đọc sách, không thể bày mưu tính kế đến cả hầu hạ cho hắn đôi lúc ta còn chẳng thể hoàn thành tốt được.

Khoảng thời gian mới vừa vào cung, ta cũng đã từng được một cô cô dạy dỗ, chỉ có điều về sau trong lãnh cung hoang vắng ấy chỉ còn có mỗi ta với Từ Mộ Lăng. Chính vì thế dần đà ta lại trở nên tầm thường, có đôi lúc cũng chẳng phân biệt được lớn nhỏ hay là trên dưới.

Sau khoảng thời gian Từ Mộ Lăng chẳng hề bảo ta đến hầu hạ, ngược lại hắn đã mời một vị nữ giáo đến dạy ta viết chữ đọc sách. Ta vẫn luôn nhắc nhở chính bản thân mình, mọi thứ Từ Mộ Lăng làm vốn dĩ chỉ là muốn tốt cho ta. Trước kia hắn từng nói, rất muốn ta có thể trở thành dáng vẻ giống Ngưng Ngưng, giờ đây hắn lại mời vị nữ giáo về dạy cho ta, là ta đã suy nghĩ quá nhiều về lời hắn nói, hay phải chăng đây cũng chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Những tháng ngày nán lại ở Đông cung, những niềm vui đến với ta so với ở lãnh cung ngày một ít đi dần. Nhưng ở nơi này, cơm ăn áo mặc đối với ta mà nói quả thực không phải là vấn đề cần lo âu suy nghĩ. Ngoại trừ nói đến chuyện xuất cung thì Từ Mộ Lăng chẳng hề hé môi nửa lời với ta bất kì chuyện gì.

Chuyện đó mỗi ngày lại được ta nhắc đến một cách thường xuyên hơn, những khi ấy nơi khóe mắt của Từ Mộ Lăng lại chợt hiện lên những vệt đỏ.

"A Sương, lẽ nào đến cả cô cũng có ý định muốn bỏ rơi ta sao?"

Ta đã từng nói, cuộc đời này ta sẽ chẳng bao giờ rời đi trước để rời bỏ một ai đâu.

8.

Để chứng minh với Từ Mộ Lăng ta chưa từng có ý nghĩ rời bỏ hắn, ta luôn cố gắng thân thiết gần gũi với hắn nhiều hơn. Gần gũi đến mức mọi thứ cứ ngỡ như bọn ta vẫn còn đang cùng nhau chật vật trải qua những tháng ngày bên trong lãnh cung lạnh lẽo. Khoảng thời gian khó khăn nhưng đầy niềm vui ấy, bên cạnh hắn chỉ có mỗi ta và ngược lại bên cạnh ta cũng chỉ có riêng mình hắn.

Nhưng dù sao đi nữa, cả ta và chính hắn giờ đây đều rất rõ, dù có thể nào cũng chẳng thể quay ngược lại khoảng thời gian ở lãnh cung được nữa rồi.

Giờ đây, Từ Mộ Lăng chẳng còn là một kẻ ăn không ngồi rồi, chẳng phải là kẻ muốn đọc sách cũng phải nhờ ta lén ra ngoài để mà lấy trộm. Những ngày tháng nhàn rỗi ấy, hắn chỉ biết nằm dài trên ghế xếp trước sân lãnh cung đón nhận những vệt nắng ấm áp của mặt trời.

Từ Mộ Lăng của giờ đây luôn phải thượng triều, phải xử lý công việc bận rộn, luôn phải giao thiệp với các triều thần rồi lại tham gia đủ loại các buổi yến tiệc khác nhau.

Cũng có vài buổi yến tiệc hắn cũng có lòng dẫn ta đi theo. Ngày hôm đó, tâm trạng của Từ Mộ Lăng đột nhiên trở nên tốt hẳn, hắn cho phép ta được nghỉ học chữ một hôm, chẳng những thế còn nói sẽ dẫn ta đến tham dự một bữa tiệc tối.

Chính ở bữa tiệc tối hôm ấy, hắn một mình rời đi trong im lặng, rất lâu rất lâu chẳng thấy quay về. Mãi vẫn không thấy được tin tức gì của hắn, ta lo lắng không thôi, cuối cùng chẳng cầm lòng được đứng lên mà đi tìm hắn.

Tìm khắp mọi nơi nhưng chẳng hề thấy bóng dáng hắn đâu, bỗng quay sang ta nhìn thấy được một nam nhân sang trọng cùng một vẻ ngoài có đôi phần kì lạ, đang bước đi bước lại bên trong ngự hoa viên, ông ta tỏ vẻ vô cùng ân cần mà chỉ đường khi ta mở lời hỏi han.

Ta bước đi lần theo hướng ông ta chỉ dẫn, bước đi dần dần đến vùng sâu thẳm trong ngự hoa viên. Nơi phía cuối con đường trong ngự hoa viên, ta phát hiện một căn phòng nhỏ bằng gỗ đã hoàn toàn bị đổ nát, bên trong nó còn phát ra những thanh âm rên rỉ bất lực và đó chính là âm giọng của Từ Mộ Lăng.

Ta lo lắng vội vàng bước thật nhanh đến, mở cửa căn phòng chẳng cần mất thời gian suy nghĩ. Nhưng lại chẳng ngờ, vừa đặt chân bước vào phòng, phía sau lưng đã có một cơ thể nóng bỏng đang dần áp sát vào.

[Sầm] một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng chặt lại.

Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ đến một con người như Từ Mộ Lăng ấy mà lại thâm tình đến thế. Hết lần này đến lần khác hắn hôn ta, từ tai rồi lại đến đôi mắt, nhưng trong miệng vẫn vô thức gọi lên hai chữ [Ngưng Ngưng].