Chương 1 - Hồn Lang Thang - An Giấc Ngàn Thu Trong Băng Tuyết
1.
Ta thật rất muốn biết, trong Từ Mộ Lăng có tồn tại chút hối hận nào không, chính vì thế cố gắng hết sức dùng mảnh linh hồn yếu ớt vượt đường dài từ Bắc Nhung bay về Yến Đô.
Một phần hồn phách yếu ớt mong manh, trải qua biết bao đợt mưa to gió lớn, len lõi lẫn trốn cả nắng gió bụi trời. Chỉ cần lướt qua một vị đạo sĩ nhỏ bé cũng đủ khiến cho ta toàn thân run lên vì sợ hãi.
Trải qua trăm nghìn cay đắng, cuối cùng cũng về được Yến Đô, nhưng ngay lúc này Từ Mộ Lăng vẫn đang say giấc. Đêm đã về khuya, hắn ta vẫn còn chưa lên giường ngủ, chỉ gục đầu nhắm chặt mắt nằm trên chiếc bàn gỗ đầy tấu chương.
Có lẽ hắn đã rất mệt mỏi, nhắm chặt mắt thế mà còn cau mày, hàng lông mi dài tạo nên một vệt bóng nhỏ phía dưới mắt. Phải chăng hắn đang nằm mộng bởi giữa không gian tĩnh lặng, ta lại mơ hồ nghe thấy hắn thì thầm: "Sương tỷ tỷ, ta rất lạnh."
Ta đã chẳng thể nhớ rõ hắn gọi ta là Sương tỷ tỷ bao lâu rồi. Có lẽ cũng rất lâu, lâu đến mức ta đã quên rằng giữa ta và hắn cũng đã từng có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Sáng sớm hôm sau, người truyền báo tin rằng ta đã ch.ết vẫn chưa về đến kinh thành. Lúc Từ Mộ Lăng thức giấc, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Công đoạn khoác hoàng bào, chải chuốc cho hoàng thượng trước khi thượng triều vô cùng rườm rà phức tạp. Dù vậy Từ Mộ Lăng vẫn điềm tĩnh chẳng có chút gì gọi là gấp gáp vội vàng.
Trong lúc đang đội mũ lên đầu, hắn chợt hỏi cung nữ: "Bây giờ đã vào mùa nào rồi?"
Cung nữ kia cũng có đôi ba phần không tinh ý, không nghe rõ ràng câu hỏi mà đã vội đáp lời: "Ngày mai là ngày đông chí, nếu tính thời gian có lẽ Sương cô nương cũng sắp quay về kinh thành rồi."
"Trẫm không hỏi ngươi về tin tức của cô ấy."
Khóe môi Từ Mộ Lăng mím chặt lại: "Gọi Tiểu Đức tử đến ngự thiện phòng bảo họ làm bát trân giáo tử* vào ngày đông chí đi."
*Bát trân giáo tử: Một món ngon có thành phần chính là tôm, nấm, nấm, trứng, tỏi tây và hành.
Bát trân giáo tử không phải là món mà Từ Mộ Lăng thích ăn, ngược lại đó lại là món mà ta rất thích. Nhưng tiếc là, cho dù đây là thứ mà hắn có lòng chuẩn bị cho ta, ta cũng chẳng thể còn cơ hội để mà thưởng thức.
2.
Khoảng thời gian ta ở bên cạnh Từ Mộ Lăng không hề ít, nhưng lại chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ lúc thượng triều của hắn.
Giờ đây ta chỉ còn là một linh hồn chẳng ai có thể quản được ta, đám thị vệ ở trước cửa điện cũng chẳng thể nào cản được ta. Đám đại thần mà khi nói chuyện hay im lặng đều chứa đầy sự vô lễ trên gương mặt không còn nhìn thấy ta nữa. Ta chỉ cần đi theo phía sau Từ Mộ Lăng đã có thể vào được nơi mà theo đám đại thần kia từng bảo nữ tử không được vào.
Chẳng những thế ta còn có thể ngồi tựa vào ngai vàng của Từ Mộ Lăng, thoải mái ngáp ngủ trong lúc các quan đại thần trình tấu chương. Từ Mộ Lăng cũng đã tựa lưng vào ngai vàng âm thầm ngáp một cái.
Ta cũng không hiểu rõ tại vì sao Từ Mộ Lăng lại ngáp dài ngáp nhắn như thế. Rõ ràng không khí trong buổi thượng triều vô cùng náo nhiệt và thú vị mà.
Văn võ bá quan bên dưới chia bè kéo phái, thủ phụ thứ phụ đều có người có ngựa riêng của mình. Sau khi cãi nhau long trời lở đất từ việc thu thuế đến loại sạch quan liêu, thì chuyện ồn ào nhất cũng được mang ra tranh cãi đó là chuyện lập hậu.
Trình thượng thư nhanh nhẹn quỳ xuống trước: "Hoàng thượng, hậu cung lâu nay vẫn luôn để trống, hoàng thất vẫn chưa có người nối dõi, thần mong rằng hoàng thượng có thể mở rộng hậu cung sớm ngày giúp hoàng thất khai chi tán diệp".
Tôn thị lang bên cạnh cũng vội vàng tiếp lời: "Mọi sự bình yên trong cung đều xuất phát từ sự yên bình của hậu cung, thần cầu mong hoàng thượng có thể sớm ngày lập hậu".
Từ Mộ Lăng đưa tay xoa xoa đôi lông mày, nói với hai kẻ kia rằng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ tiến hành tuyển tú. Không những thế hắn còn hết lời khen ngợi rằng truyền thống tốt đẹp trong sạch của gia đình hai vị đại thần. Đến lúc tuyển tú, vị nữ tử nào của hai nhà vẫn còn chưa xuất giá ắt hẳn sẽ được cân nhắc cho vị trí hoàng hậu.
Lời nói của Từ Mộ Lăng khiến cho hai vị Trình, Tôn đỏ mặt xấu hổ. Mãi đến lúc bãi triều, tay áo của hai người họ vẫn còn chưa bỏ ra khỏi mặt.
Trên đường Từ Mộ Lăng bãi triều quay về, ta đã đi theo sau, đá thật mạnh vào hắn ta. Nhưng đáng tiếc ta giờ đây cũng chỉ là một linh hồn yếu ớt, dù có đá hết sức lực cũng chẳng thể làm hắn kêu lên đau đớn.
Ta đã sớm biết được Từ Mộ Lăng là người vô cùng khốn nạn. Hóa ra chuyện hắn từng nói lập sẽ lập ta làm hậu cũng chỉ là nói dối mà thôi.
3.
Từ Mộ Lăng vừa quay về Thái Cực Điện, thái giám đã đến báo tin nói rằng Tạ lang quan cầu kiến. Tạ Phù Sinh giờ đây chỉ là một hiệu thư lang, một chức quan vô cùng nhỏ, đến cả tư cách thượng triều cũng chẳng có.
Từ Mộ Lăng nghe thấy hắn ta cầu kiến bỗng phá cười thật lớn, nói với thái giám vừa nãy: "Bảo hắn ta vào đây."
Đã rất lâu rất lâu rồi ta chưa gặp Tạ Phù Sinh.
Bây giờ có một người trẻ đang chầm chậm bước vào, một vị công tử nhẹ nhàng như ngọc, sáng ngời như ánh trăng. Dù có cúi gập người quỳ xuống vẫn có một khí khái kiên cường toả ra trên người.
Từ Mộ Lăng không bảo hắn đứng dậy mà vẫn bất chấp để cho hắn quỳ trên nền đất: "Ngươi muốn gặp Trẫm làm gì?"
"Thần nghe nói thánh thượng đang có ý định mở rộng hậu cung. Vì thế thần đặc biệt đến đây để cầu xin được cưới Sương cô nương, cầu xin bệ hạ trả Sương cô nương lại cho thần."
Bên trong Thái Cực Điện bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.
"Tạ Phù Sinh!", ta gọi thật lớn tên của hắn ta.
Cả hắn và Từ Mộ Lăng thật là nực cười. Rõ ràng cả hai đều yêu thích Ngưng Ngưng, nhưng Tạ Phù Sinh lại không cầu xin Tiết Mộ Lăng cứu Ngưng Ngưng, cũng chẳng hỏi han lời nào về tình hình của Ngưng Ngưng. Chẳng hiểu tại sao lại quay ra tranh giành ta đến thế?
Âm thanh vang lên cùng lúc với lời nói của ta chính là tiếng của Từ Mộ Lăng.
"Trả lại cho ngươi?", giọng nói trầm thấp của Từ Mộ Lăng. "Tống Sương, nàng ấy vốn dĩ là của Trẫm."
Dẫu rằng giờ phút này hắn đang mỉm cười nhưng những đường gân ở cổ lại nổi lên rất rõ ràng, từ sâu thẳm trong ánh mắt hệt như sắp trào ra vài tảng băng lạnh ngắt.
Từ Mộ Lăng là như thế, dù hắn chẳng hề yêu ta, nhưng lại không thể nào chấp nhận được có bất kì ai đó giành ta đi mất.
Từ Mộ Lăng nổi giận, ra lệnh cho thái giám đuổi Tạ Phù Sinh ra khỏi hoàng cung. Ta bỗng thở phào nhẹ nhõm, Tạ Phù Sinh là con trai của Thứ phụ đương triều. Cha của hắn cũng rất được Từ Mộ Lăng trọng dụng. Nếu không thì với tính cách của Từ Mộ Lăng, Tạ Phù Sinh cũng chẳng tránh khỏi việc bị giam vào đại lao rồi.
"Hối hận chưa??". Khi Tạ Phù Sinh bị lôi xuống phía dưới, ta vẫn luôn lảm nhảm bên tai của hắn: "Từ Mộ Lăng hắn ta chính là một con bạch nhãn lang*, ngươi càng giúp hắn, hắn sẽ càng dễ dàng đánh bại ngươi."
* Bạch nhãn lang: con người vô ơn.
Nghĩ lại cũng không thể trách cứ Tạ Phù Sinh, mặc dù hắn chẳng hề hiểu rõ được con người thật của Từ Mộ Lăng nhưng so ra thì hôm nay hắn vẫn còn may mắn. Suy cho cùng từ lần đầu tiên gặp nhau, Tạ Phù Sinh chính là người mà cả ta và Từ Mộ Lăng chẳng hề đề cao là mấy.
4.
8 năm trước, ta và Từ Mộ Lăng đều là những kẻ đáng thương bị giam cầm trong lãnh cung lạnh lẽo.
Vào ngày đông chí hôm ấy, cuối cùng tuyết cũng đã ngừng rơi. Ta dìu dắt Từ Mộ Lăng đang bị nhiễm phong hàn ra ngoài để đắm mình dưới hơi ấm của ánh mặt trời.
Ánh mặt trời của những ngày đông thật bé nhỏ, ta ngồi rất lâu nhưng người vẫn còn chưa thể ấm lại. Từ Mộ Lăng vẫn là thiếu kiên nhẫn, hắn muốn quay người về lại phòng, nhưng đột nhiên lại nghe thấy có tiếng cười lớn bên ngoài tường lãnh cung.
Ta đã từng nghe qua một câu thế này: [Tường lí thu thiên ngoại đạo, tường ngoại hành nhân, tường lí giai nhân tiếu*], khung cảnh bên ngoài lúc này, ắt hẳn là rất giống như thế.
*Tường lí thu thiên ngoại đạo, tường ngoại hành nhân, tường lí giai nhân tiếu: Bên trong bức tường, có một cô gái đang chơi xích đu. Cô gái nở một nụ cười xinh đẹp khiến người qua đường bên ngoài bức tường có thể nghe thấy. Dần dần, tiếng cười trong bức tường biến mất, người qua đường cảm thấy lạc lõng, như thể bản thân cuồng nhiệt của họ đã bị cô gái tàn nhẫn làm tổn thương.
Nghe thấy tiếng cười, Từ Mộ Lăng dừng bước không đi vào trong. Ngay khoảnh khắc này, có một con diều giấy lớn bay qua bức tường lãnh cung. Bay thật cao, bay cao ngang qua đầu của những con người quanh năm bị giam giữ nơi lãnh cung này.
Con diều giấy ấy thật sự rất đẹp, chỉ là không biết rõ cơn gió nào đã thổi bay nó đến với nơi này. Bỗng nhiên nó bị đứt dây rồi từ từ rơi nhẹ xuống nền đất lạnh.
Bên ngoài lúc này lại vang lên giọng nói đầy yêu kiều của một cô gái: "Đi nhặt con diều đó đi."
Một lúc sau, lại có thêm giọng của một người con trai vang lên cùng tiếng loay hoay với chiếc ổ khóa cửa lãnh cung: "Nó bị khóa rồi, không thể mở được."
"Mở không được thì trèo qua tường đi." Giọng nói của cô gái ấy lại có chút gì đó xảo quyệt.
Ở bên trong này, Từ Mộ Lăng đang ngẩng đầu lên với một ánh mắt sáng ngời hướng về phía bức tường.
Ngưng Ngưng chưa bao giờ để cho Từ Mộ Lăng phải một lần nào thất vọng. Một thiếu nữ xinh đẹp, khuôn mặt chẳng khác gì tiên nữ trên trời, nó như là một ánh sáng mặt trời ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh giá của chàng thiếu niên.
Ngưng Ngưng cùng với Tạ Phù Sinh nhảy từ trên cao xuống, cô gái nói một cách đầy thản nhiên: "Nơi tồi tàn này mà cũng có người ở sao? Các ngươi là ai thế?"
Ngưng Ngưng là muội muội của hoàng hậu, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay Quốc công đương triều. Còn Tạ Phù Sinh là con trai của thứ phụ, là một người luôn mang tiếng đạo đức giả trong toàn kinh thành.
Bọn họ sáng tựa trăng sao, chẳng khác gì trân châu ngọc bích.
Ta chợt nghĩ, Từ Mộ Lăng của lúc ấy bị giam giữ trong lãnh cung chẳng hề thấy được ánh sáng mặt trời. Thế nhưng chỉ vừa mới gặp Ngưng Ngưng đã bị vẻ đẹp dịu dàng của cô ấy khiến cho trái tim lạnh lẽo của chàng thiếu niên trẻ tuổi trở nên ấm áp. Sau đó là phải lòng rồi yêu cô ấy, mọi chuyện đều vô cùng hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều đáng buồn nhất là một ngày trước khi gặp được Ngưng Ngưng, Từ Mộ Lăng đã từng hỏi ta: [Nếu đời này kiếp này chúng ta chẳng thể nào thoát ra khỏi lãnh cung này thì hắn ta có thể cưới ta không.]
"Mặc dù có chút bất kính, nhưng ta chỉ xem ngài giống như một người đệ đệ."
Trong lúc ta thốt lên câu này, Từ Mộ Lăng lại đáp lời ta một cách đầy châm chọc: "Nhưng ta chẳng hề coi cô như tỷ tỷ."
Từ Mộ Lăng rất hiếm khi nở nụ cười, nhưng một khi cười lên một tiếng sẽ khiến cho đàn chim non trên ngọn cây xanh bay tán loạn và biến mất dần trong đêm tối. Đại khái là ta đã ngất trước khi tiếng cười của Từ Mộ Lăng vang lên thêm lần nữa.
Thế sự chuyện đời luôn luôn trêu đùa con người, vì vậy ta cùng từng nghĩ [Nếu như trước một ngày Từ Mộ Lăng gặp được người trong định mệnh của mình, hắn không buông lời trêu đùa ta, chắc có lẽ ta đã chẳng phải đau buồn đến vậy].