Chương 8 - Sự Xui Xẻo - Yêu Thầm Sư Huynh
8.
Ta không phục, cảm giác bị sư huynh áp chế khiến ta không thể ngồi yên.
Lúc đó ta đang nhổ cỏ dưới gốc cây đại thụ, trong lòng hậm hực, còn sư huynh đang đứng dưới chuồng ngựa mua ngựa. Ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của sư huynh, khiến cả chuồng ngựa như được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ.
Sư huynh đẹp quá...hừ! Sư huynh thật xấu xí!
Không bao lâu sau, sư huynh dắt một con ngựa đen tiến về phía ta. Ta vội vàng đứng dậy, tiến lên chào hỏi: “Sư huynh, ngựa của muội đâu rồi?”
Hai mắt ta sáng ngời, chăm chú nhìn sư huynh, suýt chút nữa là muốn viết lên mặt mình.
Sư huynh do dự, dường như có điều gì đó khó nói, sau đó thở dài: “Sư muội... Chúng ta hết tiền rồi.”
Hết tiền rồi? Người tu tiên sao lại nghèo như vậy?
Ta nghi ngờ nhìn huynh ấy, nhưng lại nhìn thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt sư huynh mà trước giờ ta chưa từng thấy, lòng ta tràn ngập cảm giác tự trách.
Sư huynh cũng không dễ dàng gì, phải một mình chống đỡ cả sư môn không mấy giàu có này!
Ta nắm tay huynh ấy, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng, an ủi nói: “Sư huynh, không sao đâu, chúng ta cùng cưỡi một con ngựa.”
Sư huynh nhìn ta với ánh mắt tội lỗi: “Sư muội, con ngựa này gầy quá, sợ nó không thể chịu nổi trọng lượng của hai chúng ta.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ta cúi đầu xuống, không nhận ra nụ cười ranh mãnh trong mắt sư huynh.
“Hay là, sư muội nắm đuôi ngựa chạy theo sau?”
“…”
Ta thực sự tin trò đùa của huynh ấy!
“Sở Tễ!”
Ta giật lấy dây cương từ tay sư huynh, đứng trước hắc mã. “Con ngựa này đã được khắc tên của muội, huynh chạy theo sau muội đi.”
“Thật sao? Ta không tin.” Sư huynh nở nụ cười xấu xa, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Muội gọi nó một tiếng Bạch Trĩ, xem nó dám đồng ý không?”
(tên của nữ chính phát âm là bái zhì, đồng âm với từ đồ ngốc trong tiếng Trung.)
“…”
Sao ta lại thích được đóa Hắc Tâm Liên này cơ chứ?
* Hắc Tâm Liên ý chỉ những người tâm địa xấu xa
Xui xẻo! Xui xẻo! Quá xui xẻo!
Ta không nhịn được nữa, đấm thẳng vào ngực sư huynh: “Muội ghét huynh! Nghỉ chơi!”
Ta không phục, cảm giác bị sư huynh áp chế khiến ta không thể ngồi yên.
Lúc đó ta đang nhổ cỏ dưới gốc cây đại thụ, trong lòng hậm hực, còn sư huynh đang đứng dưới chuồng ngựa mua ngựa. Ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của sư huynh, khiến cả chuồng ngựa như được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ.
Sư huynh đẹp quá...hừ! Sư huynh thật xấu xí!
Không bao lâu sau, sư huynh dắt một con ngựa đen tiến về phía ta. Ta vội vàng đứng dậy, tiến lên chào hỏi: “Sư huynh, ngựa của muội đâu rồi?”
Hai mắt ta sáng ngời, chăm chú nhìn sư huynh, suýt chút nữa là muốn viết lên mặt mình.
Sư huynh do dự, dường như có điều gì đó khó nói, sau đó thở dài: “Sư muội... Chúng ta hết tiền rồi.”
Hết tiền rồi? Người tu tiên sao lại nghèo như vậy?
Ta nghi ngờ nhìn huynh ấy, nhưng lại nhìn thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt sư huynh mà trước giờ ta chưa từng thấy, lòng ta tràn ngập cảm giác tự trách.
Sư huynh cũng không dễ dàng gì, phải một mình chống đỡ cả sư môn không mấy giàu có này!
Ta nắm tay huynh ấy, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng, an ủi nói: “Sư huynh, không sao đâu, chúng ta cùng cưỡi một con ngựa.”
Sư huynh nhìn ta với ánh mắt tội lỗi: “Sư muội, con ngựa này gầy quá, sợ nó không thể chịu nổi trọng lượng của hai chúng ta.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ta cúi đầu xuống, không nhận ra nụ cười ranh mãnh trong mắt sư huynh.
“Hay là, sư muội nắm đuôi ngựa chạy theo sau?”
“…”
Ta thực sự tin trò đùa của huynh ấy!
“Sở Tễ!”
Ta giật lấy dây cương từ tay sư huynh, đứng trước hắc mã. “Con ngựa này đã được khắc tên của muội, huynh chạy theo sau muội đi.”
“Thật sao? Ta không tin.” Sư huynh nở nụ cười xấu xa, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Muội gọi nó một tiếng Bạch Trĩ, xem nó dám đồng ý không?”
(tên của nữ chính phát âm là bái zhì, đồng âm với từ đồ ngốc trong tiếng Trung.)
“…”
Sao ta lại thích được đóa Hắc Tâm Liên này cơ chứ?
* Hắc Tâm Liên ý chỉ những người tâm địa xấu xa
Xui xẻo! Xui xẻo! Quá xui xẻo!
Ta không nhịn được nữa, đấm thẳng vào ngực sư huynh: “Muội ghét huynh! Nghỉ chơi!”