Chương 7 - Sự Bất Ngờ - Yêu Thầm Sư Huynh

7.
Có lẽ vòng tay của sư huynh quá ấm nên ta nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khi ngày mới bắt đầu, ta mở mắt ra và thấy mình đang ở trong quán trọ, ta mở cửa, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của huynh ấy.

“Ô, Sở gia nương tử tỉnh rồi à?” Tiểu nhị đi ngang qua mỉm cười, cúi đầu chào ta.

Sở gia nương tử, đang nói ta à? Ta gật đầu nghi ngờ.

Tiểu nhị có vẻ rất dễ gần, lại tiếp tục mỉm cười với ta: “Nếu cô đang tìm chồng, người ấy đang ở dưới lầu kìa.”

Ta hoang mang, đi theo hướng mà tiểu nhị chỉ.

Sư huynh đang đứng dưới lầu, đã thay bộ y phục màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dài màu đỏ thẫm, tay áo hẹp, tóc buộc đuôi ngựa, thân hình cao ráo, trông giống như một chàng thiếu niên trẻ tuổi cao quý giữa nhân gian.

Ta đột nhiên hiểu được ý trong lời tiểu nhị, đỏ mặt lắp bắp: “Không, không phải như thế.”

Tiểu nhị ánh mắt tinh nghịch nhìn ta: “Tiểu nương tử, ta hiểu, vị hôn thê đã định nhưng chưa bái đường. Sở công tử lại anh tuấn phi phàm, vợ thì xinh đẹp như tiên nữ, hai người đúng là trời sinh một đôi. Đừng ngại ngùng nữa.”

Được rồi! Nhờ vía của ngươi, ta đẹp tựa tiên trên trời.

Ta gãi đầu cười ngốc: “Đâu có đâu có, nhầm rồi nhầm rồi.”

Loại người như ta mà được tâng bốc thì sẽ vui vẻ cả ngày. Lúc đó, sư huynh nhìn chằm chằm vào mặt ta, rồi bắt đầu nói những lời vàng ngọc: “Bạch Trĩ, muội cười lên trông giống hệt kẻ ngốc nặng một trăm cân vậy.”

Nụ cười của ta nhanh chóng tắt lịm với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Sở… Tễ! Ta, một tên ngốc nặng một trăm cân đã bị nhận thành cô vợ xinh đẹp của huynh đấy!”

“Cô vợ xinh đẹp?” Huynh ấy cười chế nhạo, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt, “Thực sự đủ đẹp, có thể ăn có thể ngủ còn có thể gào.”

“Còn có…” Huynh ấy giơ cánh tay dài lên véo mặt ta, “Gọi thẳng tên thật của sư huynh, tội này đáng “Chém””

“Huynh nhớ đấy!” Dưới sự tra tấn của huynh ấy, ta vẫn không quên phản kích, “Lúc về muội sẽ mách với sư phụ!”

Sợ rồi đúng không? Sư phụ biết huynh là người như vậy liệu có còn thích huynh không?

Đồ thối tha, nhanh cầu xin ta đi.

Quả nhiên, huynh ấy dừng động tác tay lại, hàng mi lông quạ khẽ cụp xuống, nụ cười ngang ngược trên mặt cũng tắt đi.

Ngay khi ta ngẩng đầu lên chuẩn bị nhận lời xin lỗi, thì đầu ngón tay hơi lạnh của huynh ấy lướt lên môi ta.

Làm gì vậy? !

Vẻ mặt sư huynh nghiêm túc, chầm chậm tiến lại gần, tay nhẹ nhàng chạm vào môi dưới...

Mỹ sắc lừa ta, ta cứng đờ, trong lòng như có tiếng kêu.

“Ư ư? (Sư huynh?)”



Chuyện gì vậy?!

Ta lập tức tỉnh dậy, trái tim đột nhiên trở nên lạnh đi một nửa.

Sư huynh ch//ết tiệt này lại cấm ngôn ta nữa rồi! ! ! Ah! ! ! !