Chương 35 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân

“Anh còn nhớ kì nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba, lúc em được nghỉ tới nhà anh chơi anh đã lén bỏ một bức thư vào cặp em, lúc ấy anh mới chỉ hơi hơi thích em, nhưng mà sau đó anh tìm thấy bức thư đó trong thùng rác, lại còn bị xé thành nhiều mảnh, anh rất đau lòng.” Mặc dù Giang Ánh Cảnh nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng sắc mặt vẫn lộ ra vẻ mất mát.

Tôi nói với hắn là tôi không có tí ấn tượng nào với chuyện này, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bức thư đó.

Tôi cố gắng nhớ lại, có duy nhất một lần Giang Nặc cười hihi nói với tôi là đã giúp tôi giải quyết xong một bức thư tình, khi ấy tất cả những bức thư tôi nhận được đều do Giang Nặc xử lí hết.

Nếu vậy thì bức thư đó là do Giang Ánh Cảnh viết, mà Giang Nặc lại vô tình làm đứt đoạn duyên phận của chúng tôi.

“Trong thư nói, nếu em trả lời lại anh thì anh sẽ chọn cùng một trường đại học với em rồi theo đuổi em, ai mà biết được anh lại nhặt được bức thư trong thùng rác, anh tức quá nên đã chọn một trường đại học khác.”

Người kiêu ngạo như hắn nhìn thấy thư tình bị xé nhất định rất tức giận, bảo sao khoảng thời gian ấy mặt hắn cứ hằm hằm với tôi, tôi còn tưởng mình chọc giận gì hắn rồi chứ.

Giang Ánh Cảnh đưa tay giúp tôi chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối loạn xạ, ánh mắt dịu dàng, “Dù là như vậy thì anh vẫn thích em, muốn biết tất cả tin tức về em. Sau đấy anh nghĩ thông rồi, phải mặt dày một chút nếu không thì không cưới được vợ.”

“Anh thích em đã sắp được hai năm rồi mà giờ anh mới được nắm tay em, anh thất bại thật đó.” Từng câu từng chữ của hắn rơi vào trái tim tôi, khơi dậy một gợn sóng lăn tăn.

“Không phải đâu, là do em ngốc quá, không được nhạy bén.”

Giang Ánh Cảnh cười: “Ừ, em rất ngốc.”

Sao lại không nói là em giấu giỏi đi.

“Tống Mang.” Hắn đưa tay về phía tôi.

Tôi đi tới phía hắn, vừa đặt tay lên thì đã bị hắn kéo vào trong lòng.

Lòng bàn tay nóng bỏng đặt lên eo tôi, cụp mắt xuống để che đi màu tối nơi đáy mắt, giọng khàn khàn nói: “Anh không đợi được nữa.”

“Gì cơ?” Tôi mơ màng nhìn hắn.

“Đợi không nổi về tới nhà, muốn hôn em ngay ở đây.”

Mặt hắn sát lại gần, tôi tự giác nhắm mắt lại, môi hắn dừng lại bên tai tôi, như có như không cọ vào vành tai tôi, cười nhẹ.

Mặt tôi vì tiếng cười của hắn mà càng đỏ hơn, nắm chặt góc áo hắn.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là Giang Nặc.

Tiếng chuông vang lên không ngừng, hình như tôi không nghe không được rồi.

“Kệ chị ấy đi.”

Giang Ánh Cảnh sao mà bỏ qua cơ hội gần gũi với tôi được chứ, hắn giúp tôi tắt điện thoại rồi từ từ lại gần tôi.

Dưới ánh đèn đường màu vàng, chúng tôi ôm hôn nhau, hai cái bóng chồng lên nhau, tôi đắm chìm vào cảnh tượng ngọt ngào đẹp đẽ này.

Yêu đương ngọt ngào tôi từng nghĩ tới rồi nhưng lại chưa từng có được, lần này tôi gặp đúng người rồi, hoá ra hắn vẫn luôn đợi tôi, cũng luôn tiến gần về phía tôi, dùng cách của hắn để tán tôi.

Tôi thì mãi mới phát hiện ra, may là vẫn chưa quá muộn.

HẾT.