Chương 34 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Em phát hiện dạo gần đây anh không còn gọi em là chị nữa.”
“Phải thay đổi cho phù hợp chứ, hay là em thích anh gọi em là chị, cũng không phải không thể, coi như là một loại sở thích đi, đúng không ‘chị’?” Âm cuối của hắn cao giọng lên, hắn đọc chữ ‘chị’ rất nhẹ, giọng điệu mang theo ý tán tỉnh.
Tôi đẩy nhẹ hắn một cái.
Hắn lùi về sau hai bước rồi dựa vào cột đèn cười với tôi: “Không thích à? Vậy em thích anh gọi là ‘Tống Mang’ hay ‘Tống Mang tốt của anh’?”
Hắn vừa nói vừa mỉm cười, tên của tôi dường như xoay một vòng nơi đầu lưỡi hắn rồi mới phát ra ngoài.
Ánh đèn vàng mờ mờ từ trên đỉnh đầu hắn chiếu xuống, hắn hơi nâng cằm lên, khuôn mặt hắn dưới ánh đèn trông rất chói mắt.
Giang Ánh Cảnh cười lên trông rất đẹp, lông mày cong cong, khoé miệng giương lên, trông vừa ngoan vừa hoang dã.
Được một người chói mắt như vậy thích thật sự hạnh phúc biết bao nhiêu.
Tôi dời mắt sang chỗ khác để kiềm chế trái tim đang đập loạn nhịp của mình, tôi đá cục đá ở ven đường ra chỗ khác rồi nói: “Em quyết định sẽ nói chuyện yêu đương của tụi mình cho Giang Nặc và bố mẹ em biết.”
“Được ạ.” Hắn đồng ý rất nhanh.
Tôi định nói tiếp thì điện thoại của Giang Ánh Cảnh không ngừng vang lên thông báo có tin nhắn, hắn lấy ra xem rồi nhăn mặt sau đó liền cười rộ lên.
“Xem ra không cần em nói thì Giang Nặc cũng biết chuyện của chúng ta rồi.” Hắn đưa điện thoại cho tôi xem.
Trên màn hình là một loạt các tin nhắn của Giang Nặc gửi tới kèm theo mấy tấm ảnh chụp màn hình trong vòng bạn bè, trong ảnh là cảnh tôi và Giang Ánh Cảnh thân mật ngồi cạnh nhau, nhìn nhau, nắm tay, người đăng là bạn cùng phòng của Giang Ánh Cảnh.
“Vậy cũng tốt.” Cũng may là Giang Nặc chạy đi hỏi Giang Ánh Cảnh, tôi rất sợ nó sẽ điên cuồng tra hỏi tôi.
Vừa nói xong thì điện thoại tôi rung lên, không cần đoán cũng biết là Giang Nặc.
Đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu nên tôi chọn cách phớt lờ nó sau đó tiếp tục nói những lời chưa kịp nói xong với Giang Ánh Cảnh:
“Trước kia không muốn nói ra vì với tính cách của em, em cảm thấy nếu lỡ sau này chia tay thì lúc gặp lại anh sẽ ngại ngùng, với lại Giang Nặc còn là bạn thân của em.”
Bởi vì cha mẹ hai bên là bạn bè nên ba chúng tôi đã quen biết nhau từ nhỏ, có điều cuộc đời của Giang Ánh Cảnh Cảnh khác tôi và Giang Nặc, hắn từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta trong mắt mọi người, lúc nào cũng học trường trọng điểm, vì vậy hầu như chúng tôi không chơi cùng nhau, gặp nhau thì cũng thi thoảng mới gặp.
Giang Ánh Cảnh cúi xuống ngang tầm với tôi, giọng nói ôn hoà: “Em không có lòng tin vào anh sao?”
Tôi lắc đầu: “Là em không có lòng tin vào bản thân mình.”
Hắn gọi to tên tôi: “Tống Mang, em có biết là anh thích em từ khi nào không?” Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Bắt đầu từ khi Giang Nặc ngày nào cũng nhắc tới tên em bên tai anh, cũng có thể là khi lần đầu tiên em ở nhà anh, ngủ trên giường anh giống như một chú mèo con, anh cũng không nhớ rõ nữa, nhưng bất kể là lần nào thì anh cũng đều đã rung động.”
Lượng thông tin… có hơi lớn. Tôi ngây ra…. Hoá ra Giang Ánh Cảnh đã thích tôi từ lâu như vậy rồi, còn nữa, tôi vốn chẳng hề nhớ mình đã từng ngủ trên giường của hắn.