Chương 30 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Mấy ngày nay Giang Ánh Cảnh bận chuyện thi cử nên đã mấy ngày rồi chúng tôi không gặp nhau, chỉ buổi tối mới có thời gian call video.
Thứ 7, Giang Ánh Cảnh tới đón tôi đến nhà hắn ăn cơm, nói chú Giang và dì Giang tới thành phố N rồi.
Lúc bọn tôi đến thì đồ ăn đều đã nấu xong.
Dì Giang vừa nhìn thấy tôi đã nhiệt tình gọi tôi qua đó ngồi, “Mang Mang lại đẹp hơn nhiều rồi.”
“Không có đâu ạ.” Tôi ngại ngùng vén vén tóc.
Nói chuyện được mấy câu thì dì Giang quan tâm hỏi: “Có phải trời nóng quá nên bị bốc hoả rồi không?”
Tôi ngu ngơ không hiểu gì.
“Con xem môi con đỏ hết lên rồi kìa, trông rất bất thường.”
“Hả? Con…” Tôi dùng tay chạm vào đôi môi đỏ sưng tấy, không biết nên trả lời dì ấy như thế nào, chẳng lẽ lại nói là do bị Giang Ánh Cảnh hôn sao?
“Chắc là dạo gần đây con ăn cay nhiều quá… nên đúng là có hơi bị nóng trong thật ạ.”
“Con đó, phải chú ý ăn uống nhiều vào, chú và dì sẽ ở lại thành phố N mấy ngày, rảnh thì cứ qua đây ăn cơm.”
“Vâng ạ.”
“Mang Mang, con có người yêu chưa?”
Tôi do dự mấy giây rồi đáp: “Vẫn chưa ạ.”
“Dì tìm hiểu cho con mấy chàng trai trẻ tuổi, đều là những người rất xuất sắc.”
Đừng dì ơi, con sợ con trai dì sẽ ghen mất.
Tôi nhìn xung quanh thấy Giang Ánh Cảnh đang ở trong bếp thì mới yên tâm hơn chút, chắc là hắn không nghe thấy đâu.
“Cái này không vội ạ, con mới bắt đầu đi làm nên không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.”
“Cũng đúng cũng đúng, lớp trẻ bọn bọn thì vẫn nên chăm chỉ làm việc trước đã.”
Im lặng mấy giây, dì Giang hình như nhớ đến gì đó liền vỗ vỗ đầu, nói: “Aiyoo, mẹ con bảo dì đem đồ đến cho con, chờ chút dì đi lấy.”
Nói xong dì ấy liền đi lên tầng.
“Tống Mang.” Giang Ánh Cảnh đứng dựa vào cửa gian bếp, móc móc ngón tay hướng về phía tôi.
Tôi chậm chạp đi tới chỗ hắn.
Đợi tới khi tôi đến gần hơn hắn liền kéo tôi vào bếp.
“Bị nóng trong?” Ngón tay hắn vuốt nhẹ khoé môi tôi, giọng điệu đầy ý trêu chọc, “Nhìn có giống đâu nhỉ, ngược lại thì thấy giống—— bị hôn hơn.”
Đôi mắt xủa Giang Ánh Cảnh tối sầm lại, tôi nhìn ra hắn đang định làm gì đó nên liền vội vàng chặn lại.
“Đừng…”
Chưa kịp từ chối thì hắn đã tiến đến và nuốt chửng hết những lời mà tôi còn chưa kịp nói ra.
Tôi lần đầu tiên biết được cảm giác đứng không vững là như thế nào.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang thần kinh tôi liền trở nên căng thẳng, sợ dì Giang chú ý tới bên này nên vội vàng đẩy Giang Ánh Cảnh ra: “Dì tìm chị kìa.”