Chương 29 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân

Nhìn Giang Ánh Cảnh bỏ miếng rau nhuốm màu ớt đỏ vào miệng, tôi che miệng cười, ngước mắt lên liền gặp phải ánh mắt dò xét của Tiểu Triệu.

“Quan hệ của hai người hình như rất tốt, lúc xem phim tớ nhìn thấy hai người ngồi ở góc nhỏ trông rất thân mật, cứ như cặp tình nhân vậy.”

Tôi ngây ra một lúc rồi giải thích: “Bọn tớ, bọn tớ chỉ đang thảo luận về bộ phim thôi.”

“…. Tầm nhìn ở đó rộng.”

Giang Ánh Cảnh cười hì hì, rất tán thành gật đầu: “Ừm, tầm nhìn rộng thật.”

Bọn Tiểu Triệu cũng không nghĩ nhiều, dồn hết sự chú ý sang nồi lẩu, không lâu sau Tiểu Triệu lại hỏi một câu khiến tôi sặc gần chếc:

“Mang Mang, trên cổ cậu có gì kia, sao lại có một vết xanh tím thế kia?”

Cổ? Tôi đưa tay lên sờ.

“Có hơi giống quả dâu tây.” Tiểu Triệu cười haha nói, “Có phải cậu lén có tên đàn ông nào đấy mà giấu không nói cho bọn tớ biết không?”

Dâu tây? Mặt tôi ngay lập tức đỏ lên.

Tôi nhớ rằng hôm nay trước khi ra ngoài tôi đã bôi kem che khuyết điểm rồi cơ mà, chắc là lúc nãy lau mồ hôi không cẩn thận nên lau cả che khuyết điểm đi mất.

Tôi nhìn về phía tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

Giang Ánh Cảnh cười bày ra vẻ mặt vô tội, dùng đầu ngón tay xoa xoa lên cổ tôi, trầm giọng nói: “Đúng đó, chị có phải là giấu tên trai lạ nào đó không?”

Hắn nhấn mạnh ba chữ ‘tên trai lạ’.

Hừ, cái tên trai lạ đó còn không phải là em hay sao?

“Má ơi… tối qua có một con muỗi đốt tớ, lúc tớ đập nó nên mới không cẩn thận làm cổ mình bị bầm tím đó…” Giải thích của tôi có hơi giấu đầu hở đuôi.

Bọn họ nghi ngờ nhìn tôi mấy giây rồi cũng không hỏi nhiều nữa, lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm thì mu bàn tay dưới gầm bàn bị cào một cái, Giang Ánh Cảnh sáp lại gần khẽ cười, nói: “Vừa rồi chị đáng yêu lắm.”

Nói xong ánh mắt của hắn liền di chuyển xuống cổ tôi, ánh mắt tối sầm lại, trêu chọc nói: “Buổi tối nhớ đề phòng muỗi.”

Tôi cố nhịn không đánh hắn, muốn phòng thì phòng cái con muỗi to là hắn đây nè.

Hai người Tiểu Triệu và Lâm Hân đang bàn nhau xem có nên đi lấy thêm đồ ăn hay không, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của chúng tôi ở bên này.

Nhìn thấy hai người kia đứng dậy đi lấy đồ ăn, Giang Ánh Cảnh được voi đòi tiên than thở vào tai tôi: “Để đền bù thì em chịu thiệt một chút vậy, để chị sàm sỡ em một chút.”

Lúc tôi đang nghĩ lời này của Giang Ánh Cảnh là ý gì thì hắn đã nắm lấy tay tôi rồi đặt lên phần bụng của hắn.

Cảm giác săn chắc khiến đầu óc tôi như chập điện, mặc dù cách một lớp vải mỏng nhưng nhiệt độ nóng bỏng vẫn lan từ lòng bàn tay lên đến mặt.

“Đồ lưu manh.” Mặt tôi như bị thiêu đốt đến nỗi đỏ ửng.

Hắn cười: “Như này là lưu manh á? Nhưng người sờ em là chị mà.”

Tôi nhất thời không thể phản bác, vì hắn đã bỏ tay tôi ra rồi nhưng tay tôi vẫn đặt trên bụng hắn, không hề có ý định rút tay về.

May mà hai người kia rất nhanh đã quay về, giải thoát cho tôi.