Chương 20 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân

Nghiêm Phương đưa tay ra muốn kéo tôi, khi hắn sắp chạm vào tôi thì tôi bị một lực kéo ra chỗ khác.

Bả vai tôi bị giữ chặt, giọng nói của Giang Ánh Cảnh vang lên từ trên đỉnh đầu: “Đồng nghiệp của chị à?”

“Không phải…” Tôi đang định giải thích thì Nghiêm Phương đã cắt ngang lời tôi.

“Tôi là bạn trai của cô ấy, còn cậu là ai?”

Tôi bổ sung thêm: “Bạn trai cũ, chúng ta chia tay lâu rồi.”

“Chia tay gì chứ? Anh đã đồng ý chưa?” Nghiêm Phương lớn tiếng gào lên: “Còn nữa, hắn là ai? Tống Mang em giỏi lắm, dám tìm trai bao sau lưng anh!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Phương đã bị ăn một cú đấm ngã lăn ra đất.

“Sao cậu dám đánh người? Cậu dựa vào đâu mà đánh tôi?” Nghiêm Phương giữ lấy má trái bị đấm đến nỗi sưng đỏ rồi bò dậy, nổi giận đùng đùng.

“Anh đáng bị đánh, tôi sớm đã muốn đánh anh rồi, vừa hay hôm nay có cơ hội.” Giang Ánh Cảnh kéo tôi ra sau lưng, lại bước về phía trước đấm thêm phát nữa.

Còn chưa đánh được mấy cái thì Nghiêm Phương đã gào khóc kêu đau, vốn không có sức đánh trả.

Thấy vậy, tôi cũng nhanh chóng tách hai người bọn họ ra.

“Tính cách chị nhà tôi tốt, không giống tôi, tính khí nóng nảy, ngoài trừ việc đánh anh ra thì không biết làm sao cho hả giận, sau này anh còn dám đến quấy rầy chị ấy nữa thì tôi gặp lần nào đánh lần đó.”

Động tác của tôi dừng lại mấy giây, dáng vẻ Giang Ánh Cảnh nói những lời dữ tợn như vậy để bảo vệ tôi… con mọe nó trông đẹp trai thật chứ.

Nghiêm Phương che mặt chạy đi rất nhanh, mới đó mà đã không thấy đâu nữa rồi.

Giang Ánh Cảnh đi sau lưng tôi, không nói nửa lời.

Suốt quãng đường về đến khu chung cư rồi đi vào thang máy hai chúng tôi cũng chẳng nói gì cả.

Tôi không nhịn được hỏi một câu: “Sao không nói gì nữa rồi? Vừa rồi không phải rất oai phong sao?”

“Có phải chị đau lòng vì anh ta không?”

Nói gì nực cười vậy trời?

“Đau lòng vì anh ta? Chị chỉ mong sao em đánh hắn nhiều thêm mấy phát nữa thôi.”

Giang Ánh Cảnh cười rộ lên, “Được, vậy lần sau em trói anh ta lại để chị ra tay.”

Lần lượt có thêm ba bốn người nữa tiến vào, ép tôi đến sát bên Giang Ánh Cảnh, hắn nhân tiện nắm lấy tay tôi, tôi giãy mấy lần cũng không thoát ra được nên ngước lên nhìn hắn, vừa hay hắn cũng cúi xuống nhìn tôi rồi mỉm cười.

Tôi vội vàng cúi đầu xuống, không hiểu sao tim lại đập nhanh, bình bịch bình bịch, cái thằng nhóc này cười cái gì mà cười.

Bầu không khí giữa hai người có hơi thay đổi, tôi đứng ngơ ngác không biết phải làm sao, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, trong đầu chỉ toàn nghĩ sao Giang Ánh Cảnh lại nắm tay tôi? Có phải là do đông người quá nên sợ tôi bị đè bẹp không?