Chương 19 - Yêu Em Trai Của Bạn Thân
Từ đấy về sau, Giang Ánh Cảnh thường tới tìm tôi, có lúc thì là đem dép đi trong nhà tới, nói dép của tôi quá nhỏ không vừa chân hắn, có lúc lại bảo làm rơi đồ ở nhà tôi nên phải đến lấy, lấy đồ thôi mà cũng mất hẳn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng còn ở lại ăn chực bữa cơm.
Mới đầu tôi còn không phát giác ra, về sau đồ của Giang Ánh Cảnh càng ngày càng nhiều, chiếm cứ cả một vùng trong nhà thì tôi mới nhận ra điều đó.
Sau đó có lần tôi hỏi đùa hắn: “Có phải em định ở nhà chị luôn không?”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, cực kì nghiêm túc nói: “Đúng ạ, giờ chị mới biết sao?”
“Không phải là em sợ chị ở một mình cô đơn hiu quạnh hay sao.”
“Nếu chị cảm thấy em đang làm phiền chị, vậy em sẽ đi.” Giang Ánh Cảnh ôm chăn, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Nửa đêm còn định đi đâu?
Thôi xong, tôi bị hắn thao túng tâm lí mất rồi?
Thế nào mà tôi lại cảm thấy Giang Ánh Cảnh đang được voi đòi tiên nhỉ? Tôi nghi ngờ nhà thành biến thành nhà hắn mất rồi.
Thôi được rồi, dù sao mỗi lần hắn đến đều sẽ nấu nhiều đồ ăn ngon cho tôi, coi như đó là tiền nhà của hắn vậy.
Đúng, chính là như vậy.
Hôm nay, Giang Ánh Cảnh gửi tin nhắn đến nói rằng hắn đang ở nhà tôi rồi, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nói tôi đang mua đồ ăn, hắn bảo muốn tới đón tôi, tôi đang định trả lời là không cần thì một bóng đen phủ xuống người tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang đứng trước mặt mình rồi hỏi: “Anh là?”
Tôi nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Xin lỗi, tôi rất nghèo, không mở thẻ không mua nhà không mua bảo hiểm.”
Anh ta cực kì giận dữ nói: “Anh là Nghiêm Phương.”
Nghiêm Phương! Không phải là bạn trai cũ của tôi đó sao? Tôi bị sốc lùi về sau mấy bước sau đó lại nhìn anh ta thật kĩ, hình như đúng là Nghiêm Phương thật.
Chẳng trách tôi không nhận ra, hồi còn là sinh viên anh ta để tóc con sâu, giờ tóc đã được vuốt ngược ra sau, không còn tóc mái để che đi vầng trán cao cùng đôi mắt nhỏ vừa dài vừa hẹp nữa, anh ta như biến thành một người khác, nếu nói trước kia anh ta còn có tí đẹp trai thì bây giờ trông rất… bình thường.
“Anh tìm tôi có việc gì?”
“Đã nhiều ngày như thế rồi chắc em cũng hết dỗi rồi chứ? Có thể tha thứ cho anh không? Anh và cô em khoá dưới đó thật sự không có gì cả.”
Nhìn xem đang nói gì kìa, xem tôi là loại người gì chứ?
Tiếc là Giang Nặc không ở đây, nếu không anh ta biến thành đầu heo mất.