Chương 9 - Xuyên Thành Chị Em Sinh Đôi Của Nữ Chính Truyện Sécccccc

27

Các bác à, không ngờ tôi lại bị trói một lần nữa.

Chỉ sau một ngày cùng nữ chính trao đổi tình cảm chân thành và nằm trên giường đắp chăn.

Phải nói rằng nữ chính thực sự rất quyến rũ, suýt chút nữa tôi đã không kiềm chế được.

Cô ấy thậm chí còn ôm tôi và nói rằng tôi là người em gái mà thượng đế ban tặng cho cô ấy.

Thôi quay lại chuyện chính nào.

Tại bãi đỗ xe hoang vắng, nam chính số một và nam chính số bốn đang ngồi trên ghế, bên cạnh là vài tên đàn em "phiên bản lỗi" đang đè chặt khiến tôi không thể cử động.

Haizz.

Hai ngày trước Chưởng Ngôn vừa nói có việc bận rộn đi, không biết có thể chạy về cứu tôi hay không.

Anh trai kia thấy tôi ngẩn người, túm tóc tôi hung tợn nói:

“Con bé mất dạy, mau làm việc đi, chết tiệt!”

Bị túm tóc đau nhức, tôi cố mở miệng thốt ra vài âm tiết để tỏ ý lịch sự:

“Cút đi thằng chó!”

Nam chính số bốn tỏ ra rất thích thú với tôi:

“Thú vị thật nhỉ, giống hệt con bé Niếp Niếp!

Nghe vậy, tôi thấy có chút hy vọng:

“Anh ơi, em vừa đánh rắm, nhưng không to bằng tiếng yêu của em dành cho anh!”

Lũ đàn em xung quanh hùa theo vờ nôn ọe, tôi phớt lờ vẻ mặt càng đen hơn của nam chính số bốn và tiếp tục tung hứng:

“Em thích đi ỉa dài, nhưng không dài bằng tình yêu của em dành cho anh!”

Nam chính số bốn quay ngoắt người đi, trước khi đi còn đá vào người tôi một cú.

Hứ, bị tôi làm ghê tởm tới mức không thể ghê tởm tôi được nữa

Nam chính số 6 khoan thai đến chậm, lạnh lùng nói với số 2, số 4:

Trực tiếp xuống tay đi, tên Chưởng Ngôn kia rất thần bí.

Hay lắm, băng đảng gây án luôn.

Còn nữa, sao lại lấy tôi khai đao dị?

Nam chính số 2 thấy được nghi hoặc của tôi, bày ra nụ cười lạnh bá đạo của tổng tài:

"Cách tốt nhất để hủy hoại một người là hủy hoại những thứ xung quanh người đó."

Hả?

Chẳng lẽ không phải cướp phụ nữ của đối phương sao?

28

Đàn em của Tiểu Trư Bội Kỳ dán lên ngực ra hiệu cho nam chính số 4:

"Lão đại, chết thì quá dễ cho ả, chi bằng để cho các anh em sướng một chút trước, sau đó lại..." Nói xong hắn làm một cái cắt cổ động tác.

Mới vừa nói xong mấy nam chính biểu tình sáng lên.

Làm ơn đừng có cầm thú như vậy.

Thật không giấu diếm, tôi có bệnh mai.

Tôi nhắm mắt lại, bộ dạng cùng lắm thì cùng xuống địa ngục.

Nam chính số 2 nở nụ cười, đưa ngón tay đặt vào trong miệng tôi nghịch ngợm:

Cô sẽ không cho rằng chúng ta có thể sống sót đi ra ngoài chứ?

Tôi cảm thấy buồn nôn, vốn muốn cắn, không ngờ Dư Quang Trung nhìn thấy một con chó vàng chạy tới, tè thẳng vào tay nam chính số 2.

Buổi sáng ăn hơi nhiều.

Nam chính số bốn ở xa thấy thế ghét bỏ mà lui về phía sau, vừa lúc một cước giẫm lên đầu cún Chưởng Ngôn.

Tôi vội vàng bò dậy chạy tới đẩy nam chính số bốn ra, nhân tiện đẩy Chưởng Ngôn qua một bên.

Ngay cả hình người cũng không duy trì được, sợ không phải đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chống nạnh ngửa đầu hô to, hấp dẫn sự chú ý của mọi người:

“Nào, tới làm tổn thương lẫn nhau đi.”

Bất chấp mọi đòn roi, tôi vẫn ngoan cường im lặng cho đến khi một lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể.

Ngay trước khi con dao đâm vào, tôi vẫn hy vọng nữ chính sẽ xuất hiện vào khoảnh khắc then chốt và cứu Chưởng Ngôn.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy lờ mờ là chú chó vàng ốm yếu gầm gừ lao ra và cắn những tên đàn em bên cạnh tôi.

Chú chó tàn tật và già nua không thể chống lại vô số nắm đấm và vũ khí thô sơ, tôi đành ôm Chưởng Ngôn vào lòng để giảm bớt đau đớn cho cậu.

Nam chính số sáu như bừng tỉnh, nhìn thấy tôi toàn thân đầy máu, bèn điên cuồng giật lấy con dao từ tay đàn em và đâm vào tôi liên tục.

Đau đớn.

Tôi rên rỉ, co giật và bò lết trong bóng tối, máu chảy lênh láng trên sàn.

Trước khi đao đâm vào rồi một giây, tôi còn đang chờ mong nữ chính có thể tại thời khắc mấu chốt xuất hiện cứu đi Chưởng Ngôn.

Nhưng không.

Có thể miễn cưỡng thấy rõ chính là con chó vàng gầm nhẹ lao ra cắn mấy tên đàn em bên cạnh tôi.

Không quan trọng.

Chỉ cần tôi trở nên điên cuồng, nỗi đau sẽ không thể đuổi kịp tôi.

Xung quanh không một ai can ngăn, thậm chí đàn em của Bội Kỳ còn cầm camera quay video.

Lần này có lẽ không thể trốn thoát.

Trước khi nhắm mắt, tôi như thấy Chưởng Ngôn đang cố gắng bò về phía tôi, và nữ chính cùng cảnh sát đang điên cuồng lao vào cửa với ánh sáng chói lòa.

Cũng không quá muộn, vừa đủ để tóm gọn cả lũ.

Cũng tạm, ba người một lúc không lỗ, mà lại là ba kẻ khó nhằn nhất.

Giờ đây, nữ chính cuối cùng cũng có thể sống vui vẻ trong thế giới của riêng mình rồi nhỉ?

Chỉ không biết có liên lụy đến Chưởng Ngôn, khiến cậu thất bại trong thử thách hay không, và cũng không biết có nên nói cho nữ chính biết về tài liệu ôn tập tôi đã thức trắng đêm để hoàn thành hay không.