Chương 3 - Xuyên Không Đến Mười Năm Sau - Xuyên Không Tới Mười Năm Sau
7
Lục Hoài cho tôi một cái điện thoại, tựa như hắn đã dỡ bỏ mọi hạn chế đối với tôi, ngoại trừ một điều.
Không cho phép tôi bước vào thư phòng vẫn luôn bị khóa chặt cửa.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn không tin tôi sẽ vì tiền mà đá Lục Hoài, nhưng dù đã tìm kiếm tin tức trên mạng rất lâu tôi vẫn không tìm được bất kỳ tin nào liên quan tới mình nữa.
Ngay cả bài báo hôm đó cũng đã bị gỡ xuống.
Tựa như trên thế giới này chưa từng có một người tên Trình Nguyệt.
Mỗi ngày Lục Hoài đều bắt tôi rửa bát lau nhà, tất cả đều là những công việc mà trước kia tôi ghét làm nhất.
Mỗi buổi tối hắn còn lệnh cho tôi phải làm xong hai hai đề thi thử đại học thì mới được đi ngủ.
Liêu Na cũng không xuất hiện nữa.
Dường như tôi trở lại cuộc sống trước khi xuyên không, chỉ là Lục Hoài trước mắt này vô cùng hung dữ và ngang tàng.
Tôi lại không tìm được một người để than thở, việc đầu tiên của mỗi ngày khi nhìn thấy Lục Hoài chính là chuộc tội.
Vì điều đó mà tôi hoàn toàn không thể nào là chính mình.
Tôi vùi đầu làm bài thi, suy nghĩ xem hôm nay lại phải đối mặt với sự trả thù nào.
Lục Hoài bỗng nhiên rút cây bút trong tay tôi ta, ném tới một bộ váy vô cùng xinh đẹp.
"Mặc vào, đi dự tiệc với tôi."
"Không muốn," tôi ném bộ váy trở lại "Em chưa làm xong bài thi."
Lục Hoài nheo lại mắt: "Trình Nguyệt, cô đang giận dỗi với ai vậy hả?"
Tôi nhặt chiếc váy lên rồi quàng qua cổ "Em mặc, em mặc được chưa."
Cái váy hai dây trắng tinh chỉ dài tới đùi, nhìn đôi chân được phơi bày rõ ràng trong gương mà chính tôi cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể lững thững bước về phía cửa.
Ăn mặc mát mẻ như vậy thế nhưng ngay cả một ánh mắt Lục Hoài cũng không thèm cho tôi, chỉ lạnh lùng kéo tay tôi đi ra ngoài.
Tôi cho là hắn lại muốn giễu cợt tôi, lại không nghĩ rằng hắn thật sự đưa tôi đến một buổi tiệc tối.
Không khí tiệc tùng say sưa như thế này là thứ mà suốt mười bảy năm trong cuộc đời tôi chưa từng tiếp xúc qua.
Cửa phòng vừa mở ra, mười mấy tên đàn ông đồng loạt nhìn về phía tôi.
Lục Hoài đẩy tôi một cái: "Chào hỏi đi."
Tôi nhe răng toét miệng cười:
"Chào các chú."
. . .
Người đàn ông đeo kính gọng vàng trong phòng có hơi sửng sốt, bật ra một tiếng cười:
"A Hoài, đứa nhỏ này cũng khá dễ thương đấy, khó trách cậu xem như bảo bối không muốn đưa ra ngoài cho chúng tôi xem thử một chút."
"Viện trưởng Liêu quá lời rồi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Viện trưởng Liêu?
Tôi nghiêm túc quan sát một chút liền phát hiện ra bộ dạng của ông ta có chút tương tự với Liêu Na.
Người được gọi là viện trưởng Liêu khoát tay, phục vụ liền rót ra hai ly rượu đẩy tới trước mặt Lục Hoài.
"Bởi vì chuyện hôn lễ bị chậm trễ nên Na Na rất tức giận, tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn em gái mình đau lòng, đúng không?"
"Hoặc là cậu uống, hoặc là bạn nhỏ cậu mang đến này uống, tự cậu chọn đi."
Cuối cùng tôi cũng biết lý do vì sao hôm nay Lục Hoài lại mang tôi tới đây, hóa ra là để xin lỗi anh vợ tương lai.
Ngay khi bàn tay của Lục Hoài vừa đụng vào ly rượu thì đã bị tôi đẩy ra.
"Tôi uống."
Tôi cầm lấy ly rượu đổ trực tiếp vào miệng.
Rượu thuận theo cổ họng đi xuống, dạ dày vừa nóng lại vừa đau.
Lục Hoài mờ mịt nhìn tôi.
Cho đến khi tôi uống hết ly rượu thứ hai, Lục Hoài đã đè tay tôi lại.
"Đủ rồi."
Cái người được gọi là viện trưởng Liêu cười đung đưa ly rượu: "A Hoài, tôi thấy cô nhóc này đối với cậu thế mà lại là chân tâm thật ý, sao cậu lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy?"
"Nếu cậu không thích thì cứ đưa cho tôi đi, cậu thấy thế nào?"
Tôi nâng cặp mắt đã say khướt của mình lên, thấy yết hầu Lục Hoài khẽ động.
Hắn nói: " Được."
Tôi không biết Lục Hoài có còn nhớ hay không.
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
8
Một chai rượu mạnh xuống bụng, tôi say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ có thể nằm vật ra một khóc.
Cảm thấy vừa buồn nôn lại rất muốn khóc.
Thấy mình giống như một món đồ chơi giá rẻ vậy.
Sau đôi ba câu nói, Lục Hoài không chút do dự đồng ý ba ngày sau sẽ đưa tôi tới nhà họ Liêu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lục Hoài đưa tôi ra khỏi phòng.
Lần đầu gặp lại Lục Hoài của mười năm sau, tôi cảm thấy hắn rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Nhưng bây giờ nằm trên lưng hắn, tôi có thể cảm giác được rõ ràng hai chân hắn đang đi khập khiễng, trên tấm lưng đơn bạc nhô lên xương bả vai.
Bước chân của Lục Hoài bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, thần sắc vẫn lạnh lùng trước sau như một:
"Khóc cái gì."
"Tôi đã sớm nói là sẽ trả thù cô, bây giờ biết sợ cũng đã muộn rồi."
Tôi gạt đi nước mắt, ôm chặt cổ của hắn:
"Tôi tới Liêu gia rồi, có phải bọn họ sẽ trả lại Trình Nguyệt của bây giờ không?"
Cơ thể Lục Hoài bỗng nhiên căng cứng.
Thật ra thì tôi đã đoán đúng.
Có thể đưa một bệnh nhân đã chết não đi lặng yên không một tiếng động, còn ai ngoài hai anh em nhà họ Liêu đang nắm bệnh viện trong tay có thể làm được chứ ?
Tốt, thật là tốt.
Tôi cố nặn ra nụ cười: "Cái này có tính là tự mình cứu mình không?"
Lục Hoài siết chặt cánh tay, im lặng không nói gì.
Dưới tác dụng của rượu, rất nhanh tôi đã chìm vào giấc ngủ mê man.
Tới lúc tỉnh lại tôi đã ngồi trên máy bay, trong khoang hạng thương gia trống trơn chỉ có một người trợ lý.
Say rượu khiến đầu tôi đau nhức không thôi, tôi dụi dụi mắt:
"Không phải nói chờ ba ngày sau đem tôi tới nhà họ Liêu sao, bây giờ mới hai ngày thôi mà."
Trợ lý Hướng yên lặng:
"Lục Quỳ tiểu thư, ông chủ đã đưa cô Trình Nguyệt trở lại."
"Hả?"
Trợ lý Hướng tựa hồ có hơi không đành lòng, nhẹ nhàng dời tầm mắt.
"Cô đã không còn bất kỳ giá trị gì, cho nên không cần phải để cô ở bên cạnh làm gì cho chướng mắt, đây là nguyên văn lời ông chủ nói."
Ông ta lấy ra một đống giấy tờ từ trong túi, trên chứng minh nhân dân mới có in hình của tôi, trên đó còn ghi tên của tôi là Lục Quỳ.
Lục Hoài nói là làm, đã sắp xếp cho tôi một thân phận mới.
Nhưng hắn không cho phép tôi trở về nước.
Trong ti vi tôi nhìn thấy tin tức hắn đính hôn cùng Liêu Na.
Hắn mặc bộ vest đen đang cùng Liêu Na khiêu vũ, trong mắt là nụ cười ấm áp đến mức có thể làm băng lạnh cũng phải tan chảy.
Trợ lý Hướng kéo một cái ghế tới ngồi trước mặt tôi, chân thành nói:
"Tôi đã sắp xếp trường học cho cô, ngày mai cô có thể đi học được rồi."
"Lục Hoài gầy đi nhiều rồi."
Hai câu nói chẳng ăn khớp gì với nhau, trợ lý Hướng ngẩn người, mất tự nhiên gật đầu: "Ông chủ tự mình chuẩn bị hôn lễ, có thể hơi mệt mỏi."
"Tôi có thể về nước nhìn một chút không?"
"Không thể."
Thậm chí là tôi gọi một cuộc điện thoại đến thì Lục Hoài cũng không tiếp.
Cách xa vạn dặm, tôi chỉ có thể theo dõi chút tin tức của Lục Hoài qua một cái màn hình.
Tôi bắt đầu lén làm thêm ở quán ăn sau giờ học.
Nhờ vào sự trả thù của Lục Hoài mà tôi đã thuần thục với những kỹ năng sống cơ bản như việc rửa bát và lau nhà.
Tới lúc mệt mỏi tôi lại có hơi hối hận, giá như lúc ấy tôi nhận thẻ của Liêu Na thì tốt rồi.
Chuyện thiên kim tập đoàn vật tư y tế Á u kết hôn đã truyền đi khắp cõi mạng trong và ngoài nước, mọi người đều đang hâm mộ là tên đàn ông nào có phúc như vậy.
Tới ngày thứ hai, tất cả những tin tức hàng đầu trong nước đều nói về cùng một chuyện.
Vị con rể mới này đã tố cáo tập đoàn Á u trốn thuế, buôn bán trái phép nội tạng cơ thể người, sản xuất trái phép thiết bị y tế không đạt tiêu chuẩn.
Cùng ngày, người phụ trách tập đoàn Á u đã bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn, tin tức gây náo động dư luận.
Có người nói người con rể này là đại anh hùng trừ hại cho dân.
Cũng có người nói chính tay đưa người bên cạnh mình vào trong tù, tâm địa người đàn ông này cũng quá độc ác.
Thậm chí có người còn suy đoán là do phân chia lợi ích không đều đã khiến người con rể này trong cơn tức giận mới trở thành kẻ phản bội.
Danh tiếng của Lục Hoài ở trong vòng đã rơi xuống nhanh chóng.
Tôi dùng tiền đi làm thêm kiếm được mua một tấm vé máy bay trở về.
Ở trên máy bay tôi mơ thấy một giấc mộng.
9
Sinh nhật năm mười tám tuổi của Liêu Na, cô ta đã mời tôi tới nhà tham dự.
Hôm đó có rất nhiều khách khứa đến nhà cô ta, tôi định sau khi tặng quà xong sẽ trở về thì lại bị một người đàn ông lạ mặt bịt miệng kéo vào phòng.
Xé, đánh, hành hạ.
Liêu Na mang bạn bè tới mở cửa ra liền thấy một màn là tôi không mảnh vải che thân.
Tôi khóc tới gần như ngất đi, nắm lấy tay Liêu Na cầu xin cô ta gọi cảnh sát giúp tôi.
Cô ta đau lòng ôm lấy tôi, tắm rửa cho tôi, lau người và vết thương, an ủi tôi đang vừa luống cuống lại sợ hãi.
Cô ta cùng cảnh sát đưa tôi tới bệnh viện làm giám định vết thương.
Đó là bệnh viện do nhà Liêu Na mở.
"Nguyệt Nguyệt, phải đợi rất lâu mới có báo cáo, bây giờ vẫn chưa tìm được chân tướng, trở về cậu định đối diện với Lục Hoài như thế nào?"
Cả người tôi xốc xếch, vẻ mặt đờ đẫn.
Liêu Na khổ sở nói: "Có bạn học nhìn thấy cậu chủ động vào phòng người đàn ông kia, bọn họ có thể nói bậy với Lục Hoài hay không?"
Tôi lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Lục Hoài sẽ không bao giờ không tin tưởng tớ."
"Vậy à," Liêu Na siết chặt tay tôi hơn "Nhưng nếu cậu cứ như mà vậy trở về thì Lục Hoài nhất định sẽ rất đau lòng, nghe lời tớ, cậu ở lại căn hộ tôi thuê vài ngày đi, cậu đừng sợ, buổi tối tớ sẽ đến ngủ cùng với cậu, đảm bảo sẽ không xảy ra loại chuyện đó nữa."
Liêu Na là bạn thân nhất của tôi, cho nên tôi không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Nhưng tôi không ngờ tới sau đó lại xảy ra cơn ác mộng như vậy.
Tôi đã tiến vào hang ổ của ma quỷ.
Liêu Na nhốt tôi ở trong phòng, cô ta cho người dùng dây thừng trói tôi lại rồi tiêm thuốc hết ống này đến ống khác vào cánh tay tôi..
Cô ta khinh miệt giật tóc tôi:
"Không phải mọi người đều nói những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện đều thông minh không kém những người bình thường sao? Trình Nguyệt, sao cậu lại ngốc như vậy?"
Có ba người thanh niên xuất hiện sau lưng cô ấy, họ chính là những tên côn đồ ở lớp bên cạnh đã bắt nạt tôi khi ở trường.
Trong phút chốc tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Liêu Na cười khẩy nói: "Không thể nào không thể nào, cô thật sự cho rằng tôi sẽ kết bạn với một kẻ thấp kém sao?"
"Rõ ràng tôi đẹp hơn cô ưu tú hơn cô, vì sao trong mắt Lục Hoài cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy cô chứ?"
"Thật ngu xuẩn, còn nhờ tôi báo cảnh sát chứ? Cô cho là ngày đó người vội tới lập biên bản cho cô là cảnh sát sao?"
Thuốc phát huy tác dụng, trước khi tôi nhắm mắt lại đã thấy Liêu Na đá tên côn đồ một cái:
"Không phải mấy người đã yêu thầm cô ta từ lâu rồi sao? Hôm nay tôi cho mấy người một cơ hội, chỉ cần đừng chơi chết cô ta là được."
Liêu Na căm ghét tôi, để cho tôi nếm thử mùi vị sống không bằng chết.
Hai cánh tay tôi đầy những lỗ kim, ngày nào tôi cũng bị bắt uống rất nhiều loại thuốc không rõ nguồn gốc, có lúc thấy toàn thân nhẹ bẫng, có lúc lại cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm.
Trong những ngày tối tăm không thấy ánh mặt trời đó, tôi rất ít khi tỉnh táo, và sau đó thậm chí còn bị ảo giác.
Liêu Na đã đưa tôi cho tên đàn ông đã lăng nhục tôi ngày đó.
Cô ta ghét vào bên tai tôi rồi nói: "Một đứa cô nhi, chết thì chết, ai sẽ chú ý chứ?"
Giọng nói bén nhọn của Liêu Na như đang văng vẳng ngay bên tai tôi, tôi tỉnh dậy mà sau lưng đã đầy mồ hôi.
Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh rờn ở sân bay.
Ngay cả ba lô tôi cũng không kịp cầm, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Lục Hoài.
Nhưng hắn không ở nhà.
Nơi này tựa hồ đã rất lâu không có người ở, trên bàn đóng một lớp bụi dày.
Cửa thư phòng nhẹ khép hờ mà không khóa.
Khoảnh khắc đặt tay trên tay nắm cửa, tôi lại rút lui.
Lục Hoài nói, cấm tôi tiến vào thư phòng của hắn.
Tôi bắt chuyến bay sớm nhất vào buổi sáng, không ăn sáng và cũng nhịn bữa trưa.
Trợ lý Hướng phụ thở hồng hộc đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói với điện thoại: "Ông chủ, tôi đã tìm được tiểu thư Lục Quỳ rồi, cô ấy đang ở nhà."
"Được, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Tôi đưa tay cướp điện thoại:
"Lục Hoài, em muốn gặp anh."
Lục Hoài cho tôi một cái điện thoại, tựa như hắn đã dỡ bỏ mọi hạn chế đối với tôi, ngoại trừ một điều.
Không cho phép tôi bước vào thư phòng vẫn luôn bị khóa chặt cửa.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn không tin tôi sẽ vì tiền mà đá Lục Hoài, nhưng dù đã tìm kiếm tin tức trên mạng rất lâu tôi vẫn không tìm được bất kỳ tin nào liên quan tới mình nữa.
Ngay cả bài báo hôm đó cũng đã bị gỡ xuống.
Tựa như trên thế giới này chưa từng có một người tên Trình Nguyệt.
Mỗi ngày Lục Hoài đều bắt tôi rửa bát lau nhà, tất cả đều là những công việc mà trước kia tôi ghét làm nhất.
Mỗi buổi tối hắn còn lệnh cho tôi phải làm xong hai hai đề thi thử đại học thì mới được đi ngủ.
Liêu Na cũng không xuất hiện nữa.
Dường như tôi trở lại cuộc sống trước khi xuyên không, chỉ là Lục Hoài trước mắt này vô cùng hung dữ và ngang tàng.
Tôi lại không tìm được một người để than thở, việc đầu tiên của mỗi ngày khi nhìn thấy Lục Hoài chính là chuộc tội.
Vì điều đó mà tôi hoàn toàn không thể nào là chính mình.
Tôi vùi đầu làm bài thi, suy nghĩ xem hôm nay lại phải đối mặt với sự trả thù nào.
Lục Hoài bỗng nhiên rút cây bút trong tay tôi ta, ném tới một bộ váy vô cùng xinh đẹp.
"Mặc vào, đi dự tiệc với tôi."
"Không muốn," tôi ném bộ váy trở lại "Em chưa làm xong bài thi."
Lục Hoài nheo lại mắt: "Trình Nguyệt, cô đang giận dỗi với ai vậy hả?"
Tôi nhặt chiếc váy lên rồi quàng qua cổ "Em mặc, em mặc được chưa."
Cái váy hai dây trắng tinh chỉ dài tới đùi, nhìn đôi chân được phơi bày rõ ràng trong gương mà chính tôi cũng cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể lững thững bước về phía cửa.
Ăn mặc mát mẻ như vậy thế nhưng ngay cả một ánh mắt Lục Hoài cũng không thèm cho tôi, chỉ lạnh lùng kéo tay tôi đi ra ngoài.
Tôi cho là hắn lại muốn giễu cợt tôi, lại không nghĩ rằng hắn thật sự đưa tôi đến một buổi tiệc tối.
Không khí tiệc tùng say sưa như thế này là thứ mà suốt mười bảy năm trong cuộc đời tôi chưa từng tiếp xúc qua.
Cửa phòng vừa mở ra, mười mấy tên đàn ông đồng loạt nhìn về phía tôi.
Lục Hoài đẩy tôi một cái: "Chào hỏi đi."
Tôi nhe răng toét miệng cười:
"Chào các chú."
. . .
Người đàn ông đeo kính gọng vàng trong phòng có hơi sửng sốt, bật ra một tiếng cười:
"A Hoài, đứa nhỏ này cũng khá dễ thương đấy, khó trách cậu xem như bảo bối không muốn đưa ra ngoài cho chúng tôi xem thử một chút."
"Viện trưởng Liêu quá lời rồi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Viện trưởng Liêu?
Tôi nghiêm túc quan sát một chút liền phát hiện ra bộ dạng của ông ta có chút tương tự với Liêu Na.
Người được gọi là viện trưởng Liêu khoát tay, phục vụ liền rót ra hai ly rượu đẩy tới trước mặt Lục Hoài.
"Bởi vì chuyện hôn lễ bị chậm trễ nên Na Na rất tức giận, tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn em gái mình đau lòng, đúng không?"
"Hoặc là cậu uống, hoặc là bạn nhỏ cậu mang đến này uống, tự cậu chọn đi."
Cuối cùng tôi cũng biết lý do vì sao hôm nay Lục Hoài lại mang tôi tới đây, hóa ra là để xin lỗi anh vợ tương lai.
Ngay khi bàn tay của Lục Hoài vừa đụng vào ly rượu thì đã bị tôi đẩy ra.
"Tôi uống."
Tôi cầm lấy ly rượu đổ trực tiếp vào miệng.
Rượu thuận theo cổ họng đi xuống, dạ dày vừa nóng lại vừa đau.
Lục Hoài mờ mịt nhìn tôi.
Cho đến khi tôi uống hết ly rượu thứ hai, Lục Hoài đã đè tay tôi lại.
"Đủ rồi."
Cái người được gọi là viện trưởng Liêu cười đung đưa ly rượu: "A Hoài, tôi thấy cô nhóc này đối với cậu thế mà lại là chân tâm thật ý, sao cậu lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy?"
"Nếu cậu không thích thì cứ đưa cho tôi đi, cậu thấy thế nào?"
Tôi nâng cặp mắt đã say khướt của mình lên, thấy yết hầu Lục Hoài khẽ động.
Hắn nói: " Được."
Tôi không biết Lục Hoài có còn nhớ hay không.
Hôm nay là sinh nhật của tôi.
8
Một chai rượu mạnh xuống bụng, tôi say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, chỉ có thể nằm vật ra một khóc.
Cảm thấy vừa buồn nôn lại rất muốn khóc.
Thấy mình giống như một món đồ chơi giá rẻ vậy.
Sau đôi ba câu nói, Lục Hoài không chút do dự đồng ý ba ngày sau sẽ đưa tôi tới nhà họ Liêu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lục Hoài đưa tôi ra khỏi phòng.
Lần đầu gặp lại Lục Hoài của mười năm sau, tôi cảm thấy hắn rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Nhưng bây giờ nằm trên lưng hắn, tôi có thể cảm giác được rõ ràng hai chân hắn đang đi khập khiễng, trên tấm lưng đơn bạc nhô lên xương bả vai.
Bước chân của Lục Hoài bỗng nhiên dừng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, thần sắc vẫn lạnh lùng trước sau như một:
"Khóc cái gì."
"Tôi đã sớm nói là sẽ trả thù cô, bây giờ biết sợ cũng đã muộn rồi."
Tôi gạt đi nước mắt, ôm chặt cổ của hắn:
"Tôi tới Liêu gia rồi, có phải bọn họ sẽ trả lại Trình Nguyệt của bây giờ không?"
Cơ thể Lục Hoài bỗng nhiên căng cứng.
Thật ra thì tôi đã đoán đúng.
Có thể đưa một bệnh nhân đã chết não đi lặng yên không một tiếng động, còn ai ngoài hai anh em nhà họ Liêu đang nắm bệnh viện trong tay có thể làm được chứ ?
Tốt, thật là tốt.
Tôi cố nặn ra nụ cười: "Cái này có tính là tự mình cứu mình không?"
Lục Hoài siết chặt cánh tay, im lặng không nói gì.
Dưới tác dụng của rượu, rất nhanh tôi đã chìm vào giấc ngủ mê man.
Tới lúc tỉnh lại tôi đã ngồi trên máy bay, trong khoang hạng thương gia trống trơn chỉ có một người trợ lý.
Say rượu khiến đầu tôi đau nhức không thôi, tôi dụi dụi mắt:
"Không phải nói chờ ba ngày sau đem tôi tới nhà họ Liêu sao, bây giờ mới hai ngày thôi mà."
Trợ lý Hướng yên lặng:
"Lục Quỳ tiểu thư, ông chủ đã đưa cô Trình Nguyệt trở lại."
"Hả?"
Trợ lý Hướng tựa hồ có hơi không đành lòng, nhẹ nhàng dời tầm mắt.
"Cô đã không còn bất kỳ giá trị gì, cho nên không cần phải để cô ở bên cạnh làm gì cho chướng mắt, đây là nguyên văn lời ông chủ nói."
Ông ta lấy ra một đống giấy tờ từ trong túi, trên chứng minh nhân dân mới có in hình của tôi, trên đó còn ghi tên của tôi là Lục Quỳ.
Lục Hoài nói là làm, đã sắp xếp cho tôi một thân phận mới.
Nhưng hắn không cho phép tôi trở về nước.
Trong ti vi tôi nhìn thấy tin tức hắn đính hôn cùng Liêu Na.
Hắn mặc bộ vest đen đang cùng Liêu Na khiêu vũ, trong mắt là nụ cười ấm áp đến mức có thể làm băng lạnh cũng phải tan chảy.
Trợ lý Hướng kéo một cái ghế tới ngồi trước mặt tôi, chân thành nói:
"Tôi đã sắp xếp trường học cho cô, ngày mai cô có thể đi học được rồi."
"Lục Hoài gầy đi nhiều rồi."
Hai câu nói chẳng ăn khớp gì với nhau, trợ lý Hướng ngẩn người, mất tự nhiên gật đầu: "Ông chủ tự mình chuẩn bị hôn lễ, có thể hơi mệt mỏi."
"Tôi có thể về nước nhìn một chút không?"
"Không thể."
Thậm chí là tôi gọi một cuộc điện thoại đến thì Lục Hoài cũng không tiếp.
Cách xa vạn dặm, tôi chỉ có thể theo dõi chút tin tức của Lục Hoài qua một cái màn hình.
Tôi bắt đầu lén làm thêm ở quán ăn sau giờ học.
Nhờ vào sự trả thù của Lục Hoài mà tôi đã thuần thục với những kỹ năng sống cơ bản như việc rửa bát và lau nhà.
Tới lúc mệt mỏi tôi lại có hơi hối hận, giá như lúc ấy tôi nhận thẻ của Liêu Na thì tốt rồi.
Chuyện thiên kim tập đoàn vật tư y tế Á u kết hôn đã truyền đi khắp cõi mạng trong và ngoài nước, mọi người đều đang hâm mộ là tên đàn ông nào có phúc như vậy.
Tới ngày thứ hai, tất cả những tin tức hàng đầu trong nước đều nói về cùng một chuyện.
Vị con rể mới này đã tố cáo tập đoàn Á u trốn thuế, buôn bán trái phép nội tạng cơ thể người, sản xuất trái phép thiết bị y tế không đạt tiêu chuẩn.
Cùng ngày, người phụ trách tập đoàn Á u đã bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn, tin tức gây náo động dư luận.
Có người nói người con rể này là đại anh hùng trừ hại cho dân.
Cũng có người nói chính tay đưa người bên cạnh mình vào trong tù, tâm địa người đàn ông này cũng quá độc ác.
Thậm chí có người còn suy đoán là do phân chia lợi ích không đều đã khiến người con rể này trong cơn tức giận mới trở thành kẻ phản bội.
Danh tiếng của Lục Hoài ở trong vòng đã rơi xuống nhanh chóng.
Tôi dùng tiền đi làm thêm kiếm được mua một tấm vé máy bay trở về.
Ở trên máy bay tôi mơ thấy một giấc mộng.
9
Sinh nhật năm mười tám tuổi của Liêu Na, cô ta đã mời tôi tới nhà tham dự.
Hôm đó có rất nhiều khách khứa đến nhà cô ta, tôi định sau khi tặng quà xong sẽ trở về thì lại bị một người đàn ông lạ mặt bịt miệng kéo vào phòng.
Xé, đánh, hành hạ.
Liêu Na mang bạn bè tới mở cửa ra liền thấy một màn là tôi không mảnh vải che thân.
Tôi khóc tới gần như ngất đi, nắm lấy tay Liêu Na cầu xin cô ta gọi cảnh sát giúp tôi.
Cô ta đau lòng ôm lấy tôi, tắm rửa cho tôi, lau người và vết thương, an ủi tôi đang vừa luống cuống lại sợ hãi.
Cô ta cùng cảnh sát đưa tôi tới bệnh viện làm giám định vết thương.
Đó là bệnh viện do nhà Liêu Na mở.
"Nguyệt Nguyệt, phải đợi rất lâu mới có báo cáo, bây giờ vẫn chưa tìm được chân tướng, trở về cậu định đối diện với Lục Hoài như thế nào?"
Cả người tôi xốc xếch, vẻ mặt đờ đẫn.
Liêu Na khổ sở nói: "Có bạn học nhìn thấy cậu chủ động vào phòng người đàn ông kia, bọn họ có thể nói bậy với Lục Hoài hay không?"
Tôi lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn: "Lục Hoài sẽ không bao giờ không tin tưởng tớ."
"Vậy à," Liêu Na siết chặt tay tôi hơn "Nhưng nếu cậu cứ như mà vậy trở về thì Lục Hoài nhất định sẽ rất đau lòng, nghe lời tớ, cậu ở lại căn hộ tôi thuê vài ngày đi, cậu đừng sợ, buổi tối tớ sẽ đến ngủ cùng với cậu, đảm bảo sẽ không xảy ra loại chuyện đó nữa."
Liêu Na là bạn thân nhất của tôi, cho nên tôi không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
Nhưng tôi không ngờ tới sau đó lại xảy ra cơn ác mộng như vậy.
Tôi đã tiến vào hang ổ của ma quỷ.
Liêu Na nhốt tôi ở trong phòng, cô ta cho người dùng dây thừng trói tôi lại rồi tiêm thuốc hết ống này đến ống khác vào cánh tay tôi..
Cô ta khinh miệt giật tóc tôi:
"Không phải mọi người đều nói những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện đều thông minh không kém những người bình thường sao? Trình Nguyệt, sao cậu lại ngốc như vậy?"
Có ba người thanh niên xuất hiện sau lưng cô ấy, họ chính là những tên côn đồ ở lớp bên cạnh đã bắt nạt tôi khi ở trường.
Trong phút chốc tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Liêu Na cười khẩy nói: "Không thể nào không thể nào, cô thật sự cho rằng tôi sẽ kết bạn với một kẻ thấp kém sao?"
"Rõ ràng tôi đẹp hơn cô ưu tú hơn cô, vì sao trong mắt Lục Hoài cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy cô chứ?"
"Thật ngu xuẩn, còn nhờ tôi báo cảnh sát chứ? Cô cho là ngày đó người vội tới lập biên bản cho cô là cảnh sát sao?"
Thuốc phát huy tác dụng, trước khi tôi nhắm mắt lại đã thấy Liêu Na đá tên côn đồ một cái:
"Không phải mấy người đã yêu thầm cô ta từ lâu rồi sao? Hôm nay tôi cho mấy người một cơ hội, chỉ cần đừng chơi chết cô ta là được."
Liêu Na căm ghét tôi, để cho tôi nếm thử mùi vị sống không bằng chết.
Hai cánh tay tôi đầy những lỗ kim, ngày nào tôi cũng bị bắt uống rất nhiều loại thuốc không rõ nguồn gốc, có lúc thấy toàn thân nhẹ bẫng, có lúc lại cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm.
Trong những ngày tối tăm không thấy ánh mặt trời đó, tôi rất ít khi tỉnh táo, và sau đó thậm chí còn bị ảo giác.
Liêu Na đã đưa tôi cho tên đàn ông đã lăng nhục tôi ngày đó.
Cô ta ghét vào bên tai tôi rồi nói: "Một đứa cô nhi, chết thì chết, ai sẽ chú ý chứ?"
Giọng nói bén nhọn của Liêu Na như đang văng vẳng ngay bên tai tôi, tôi tỉnh dậy mà sau lưng đã đầy mồ hôi.
Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh rờn ở sân bay.
Ngay cả ba lô tôi cũng không kịp cầm, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Lục Hoài.
Nhưng hắn không ở nhà.
Nơi này tựa hồ đã rất lâu không có người ở, trên bàn đóng một lớp bụi dày.
Cửa thư phòng nhẹ khép hờ mà không khóa.
Khoảnh khắc đặt tay trên tay nắm cửa, tôi lại rút lui.
Lục Hoài nói, cấm tôi tiến vào thư phòng của hắn.
Tôi bắt chuyến bay sớm nhất vào buổi sáng, không ăn sáng và cũng nhịn bữa trưa.
Trợ lý Hướng phụ thở hồng hộc đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói với điện thoại: "Ông chủ, tôi đã tìm được tiểu thư Lục Quỳ rồi, cô ấy đang ở nhà."
"Được, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Tôi đưa tay cướp điện thoại:
"Lục Hoài, em muốn gặp anh."