Chương 2 - Xuyên Không Tới Mười Năm Sau
4
"Trình Nguyệt?" Cô gái bật thốt lên, lập tức nhíu mày "Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
Người trước mắt là Liêu Na, là bạn tốt nhất của tôi ở trường trung học.
Cuối cùng cũng gặp được một người quen, mắt tôi đỏ hoe, nắm lấy tay cô ấy:
"Na Na, tớ là. . ."
Lời còn chưa nói hết thì Lục Hoài trở lại.
Vẻ mặt hắn tự nhiên choàng qua eo Liêu Na lại ghế sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá.
Trong giây lát máu trong người tôi như đông lại, thẫn thờ nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người họ.
Liêu Na hỏi tôi là ai.
Lục Hoài hơi nhướng mi, thản nhiên hít một hơi thuốc lá:
"Có người đưa tới món đồ chơi nhỏ, thấy thú vị nên nuôi chơi thôi."
Liêu Na che miệng cười: "Lúc nãy vừa mở cửa ra em còn tưởng là Nguyệt Nguyệt."
Lục Hoài cười: "Hàng giả cuối cùng vẫn là hàng giả."
Liêu Na đưa một số giấy tờ tới, trước khi đi cô ta còn nở nụ cười đầy ẩn ý với tôi: "Cô rất giống một người bạn tốt của tôi."
Liêu Na vừa đi, Lục Hoài lập tức đập điếu thuốc, sải bước đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy không ngừng phát ra, đến nửa giờ sau hắn mới bước ra ngoài.
Tóc hắn ướt nhẹp, trên mặt còn đọng nước, nhìn vừa chật vật lại vừa hung dữ.
Tôi cứ đứng đó như một con ngốc.
Cổ họng khô khốc như vừa nuốt phải cục chì vô cùng đau đớn:
"Vị hôn thê của anh là Liêu Na?"
Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc trong tương lai hai người tôi tin tưởng nhất sẽ cùng nhau phản bội tôi.
Lục Hoài lại rút ra một điếu thuốc, nhưng không biết vì sao tay hắn lại run lẩy bẩy, ấn mấy lần cũng không thể bật được hộp quẹt.
Hắn dứt khoát ném điếu thuốc đi: "Trình Nguyệt, năm nay cô mấy tuổi?"
"Mười bảy." Tôi vô thức trả lời.
Lục Hoài cười, giơ tay đè lên mi tâm:
"Đúng là một đứa trẻ, chờ thêm mấy năm nữa cô sẽ biết tiền là thứ quan trọng như thế nào, có Liêu Na, tôi có thể tiết kiệm được hai mươi năm cố gắng, những thứ này cô không thể cho tôi được."
Hắn ung dung thong thả nói, giọng điệu không hề có chút miễn cưỡng nào.
Tôi rõ ràng nên mở miếng mắng chửi một trận, nhưng rồi mở miệng ra lại không nói được một từ ngữ nào.
Tôi hiểu Lục Hoài năm mười tuổi, hắn tới cô nhi viện thăm tôi, lén nhét miếng socola ngọt ngào nhất vào miệng tôi.
Tôi hiểu Lục Hoài năm mười lăm tuổi, hắn chạy khắp thành Bắc để tìm một ông lão chiên cơm cho tôi.
Tôi hiểu Lục Hoài năm mười chín tuổi, hắn dùng tất cả tiền kiếm được khi đi làm thêm để thuê một căn bếp, nấu đủ ba bữa với đủ loại đồ ăn cho tôi.
Hắn đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi không thể nào tin nổi hắn sẽ bỏ rơi tôi.
Thế nhưng tôi lại không thể hiểu được Lục Hoài của năm hai mươi chín tuổi.
Hắn nhìn tôi với dáng vẻ khinh thường:
"Tôi sẽ sắp xếp cho cô một thân phận mới, mười mấy năm qua cứ coi như là một giấc mộng đi."
Nếu có thể, tôi hy vọng vào giờ phút này mới là một giấc mộng hoang đường.
Lục Hoài vốn đang ngồi trầm mặc trên sofa, nhưng khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
Tôi từ chưa thấy hắn hốt hoảng như vậy, lảo đảo đứng lên nhưng thiếu chút nữa đã vấp vào chân bàn.
"Bây giờ tôi phải tới bệnh viện, cô đi cùng tôi đi." Hắn túm lấy cánh tay tôi.
5
Lục Hoài dẫn tôi tới một bệnh viện tư nhân cao cấp, lúc này đã rất hỗn loạn.
Lục Hoài thậm chí không có thời gian để ý đến tôi, vừa xuống xe liền chạy như bay tới phòng bệnh.
Các y tá xì xào bàn tán, nói một người bị chết não vừa biến mất.
Giống như hoàn toàn bốc hơi, ngay cả giám sát cũng không tìm ra được nguyên nhân.
"Người bệnh cũng không thể nào tự chạy trốn đúng không?"
"Làm sao có thể, người đó bị chết não đấy! Nằm như vậy cũng nhiều năm rồi, làm sao đột nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi được chứ?"
Tôi vội vàng chạy lại hỏi các cô ấy:
"Chị y tá, xin hỏi người bệnh bị chết não kia tên là gì?"
Y tá kia nghiêng đầu nhìn tôi rồi đột nhiên thét chói tai: "A —— ma!"
Tôi yên lặng rút tay về, ánh mắt lại đụng phải Liêu Na đang đứng gần đó.
Y tá hoảng loạn gọi điện cho trưởng khoa Liêu.
Cô ta thổi thổi lớp bụi trên móng tay: "Có gì mà hoảng loạn, cô ta không phải là Trình Nguyệt."
Liêu Na của mười năm sau có thái độ rất ngang ngược, nắm cằm tôi xoay qua xoay lại, trong mắt là vẻ chán ghét mà tôi chưa từng nhìn thấy.
Cô ta đẩy mạnh tôi ra rồi phủi tay.
"Dáng vẻ cũng đáng ghét y như người kia."
Cô ta ném tới một tấm thẻ ngân hàng, "Ba triệu, rời khỏi Lục Hoài đi."
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, thấy rõ trong mắt Liêu Na là ham muốn chiếm hữu Lục Hoài làm của riêng không hề che giấu một chút nào.
Lần đầu tiên gặp Liêu Na, tôi đang bị bọn côn đồ lớp kế bên bắt nạt, Liêu Na tay không đánh cho bọn họ tan tác.
Cô ấy cũng cúi đầu nhìn tôi, chỉ là trong mắt tràn đầy vẻ nhiệt tình hiền hậu.
"Không cần cám ơn, cậu là bạn của Lục Hoài, vì để tránh cho lão Lục đau lòng, tôi nhất định phải giúp cậu!"
"Cậu biết Lục Hoài?"
Cô ta không trả lời, chỉ cười cười đỡ tôi dậy.
"Tôi là Liêu Na, có thể làm bạn với cậu không?"
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ lúc đó cô ta đã bắt đầu âm mưu tiếp cận tôi.
"Tôi không cần tiền của cô!"
Trong lúc nhất thời tôi rất giận dữ, ném thẻ ngân hàng lại cho Liêu Na.
Chiếc váy lụa của Liêu Na bị tấm thẻ cào xước một đường.
Cô ta nhấc giày cao gót lên định đạp tôi, ngay lúc nguy cấp Lục Hoài không biết từ đâu lại xuất hiện chắn ngay trước mặt.
"Lục Hoài!" Liêu Na không cam lòng giậm chân, "Sủng vật nhỏ của anh bắt nạt em!"
"Được rồi, cô ấy mới mười mấy tuổi, em so đo với cô ấy làm gì."
Hắn chả thèm hỏi rõ ràng đầu đuôi sự việc, trong lòng lập tức hướng về phía cô ta.
Liêu Na vẫn không vui, cô ta chu môi: "Sao anh có thể nuôi một đứa con gái giống Trình Nguyệt như vậy? Anh quên rằng trước đây Trình Nguyệt đã tốt với anh thế nào sao!"
"Đừng nói nữa." Lục Hoài cắt lời cô ta, kéo tôi qua một bên, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ.
"Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô về, không có việc gì thì đừng ra ngoài gây phiền phức cho tôi."
Lúc này Liêu Na mới hài lòng ôm cánh tay Lục Hoài rời đi.
Qua một lúc lâu sau có một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi giày da vội vã đi về phía tôi:
"Xin chào, tôi là Hướng Hằng, trợ lý của ngài Lục, ông chủ bảo tôi đưa cô về."
Suốt dọc đường trợ lý Lục không nói một lời, chỉ chuyên tâm lái xe.
Tôi cố ý hỏi thăm chút tin tức của Trình Nguyệt, ánh mắt ông ta lóe lên, vừa khách sáo lại vừa hời hợt nói:
"Xin lỗi, đây là chuyện cá nhân của ông chủ, tôi không biết."
Cho dù tôi có hỏi điều gì thì ông ta vẫn giữ thái độ kín như bưng.
"Chú Hướng, tôi có thể mượn điện thoại của chú không? Tôi muốn nhắn tin cho Lục Hoài."
Trợ lý Hướng phụ chần chừ một chút, cuối cùng dưới ánh mắt khẩn cầu của tôi cũng quyết định đưa điện thoại cho tôi dùng.
Điện thoại di động của mười năm sau có những chức năng hoàn toàn hiện đại hơn điện thoại của mười năm trước, nhưng cách sử dụng các tiện ích cơ bản vẫn giống nhau.
Tôi nhanh chóng gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ Trình Nguyệt.
Kỳ lạ là dù tìm kiếm kiểu gì thì kết quả vẫn là con số không, ngay cả một tin tức liên quan cũng không tìm được.
Tôi đổi thành Lục Hoài, trang đầu tiên lập tức nhảy ra phần giới thiệu của Lục Hoài.
Lục Hoài, nam, 29 tuổi, giám đốc Công ty Khoa học Kỹ thuật Thừa Hoài, mới hai năm đã leo lên bảng xếp hạng những người giàu nhất Bắc thành, sắp đính hôn cùng thiên kim tập đoàn Thiết bị y tế Á u.
Lục Hoài của ngày hôm nay hình như là một nhân vật rất nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều tin tức về kỳ tích làm giàu của hắn.
Chỉ là ở một góc dưới cùng của trang tìm kiếm, tôi nhìn thấy một tựa báo.
Mối quan hệ bất chính của giám đốc Thừa Hoài, mối tình đầu đã mất cùng bạn gái thiên kim, rốt cuộc Lục Hoài yêu ai sâu đậm hơn?
Ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại nhấp vào.
Trợ lý Hướng phụ hình như đã nhận ra được điều khác thường: "Cô muốn nhắn tin gì cho ông chủ vậy, hay là để tôi gửi cho."
Tôi sợ hết hồn, nhanh chóng xóa lịch sử tìm kiếm rồi tắt điện thoại.
"Không có gì."
Lục Hoài về nhà còn sớm hơn tôi, hắn mặc đồ ở nhà, ngồi xếp chân dưới sofa ở phòng khách, trên người đắp một tấm thảm mỏng đến ngang eo, khiến hắn mềm mại hơn một chút.
Chỉ là khi nhìn về phía tôi, ánh mắt hắn lại lạnh như băng.
"Bữa trưa còn lại ở trên bàn."
Tôi không nói một lời nào, đi về phía bàn ăn rồi ngồi xuống, trên bàn là cơm còn nghi ngút khói và ba món ăn.
Trợ lý Hướng nói nhỏ vài câu bên tai Lục Hoài, Lục Hoài nhìn về phía tôi rồi gật đầu: "Tôi biết, anh trở về công ty đi."
Rõ ràng trong phòng có hai người nhưng ngay cả không khí cũng nặng trĩu.
Tôi cắn một miếng mướp, mùi vị rất quen thuộc.
"Những món này là anh tự làm sao?"
Giọng hắn lạnh lùng: "Tôi không quen thức ăn bên ngoài."
Thật trùng hợp.
. . . Một tháng trước, một tháng trước vì ăn cơm rang ở một quán nhỏ mà tôi bị tiêu chảy phải vào bệnh viện, bác sĩ nói là tôi bị viêm dạ dày cấp tính, dặn tôi nhất định phải ăn uống thanh đạm, không được ăn đồ ăn lung tung bên ngoài nữa.
Từ đó về sau ba bữa ăn của tôi đều được Lục Hoài bao thầu.
Vì khả năng nấu nướng có hạn nên đồ ăn hắn nấu cũng khá bình thường, tôi luôn phải nói dối là ăn rất ngon.
Giống như bây giờ vị còn cảm thấy như là hơi sống
Thật sự có người mười năm như một ngày nào cũng nấu ăn nhưng tài nấu nướng lại không có một chút tiến bộ như thế này sao?
Tôi nuốt xuống một ngụm cơm, hạt cơm còn dính nước, vừa ướt lại hơi mặn.
Ánh mắt của Lục Hoài vẫn không rời khỏi màn hình máy tính: "Ăn xong thì rửa bát đi."
" Được."
6
Tôi vẫn ngủ ở phòng của Lục Hoài như cũ.
Nửa đêm tôi cầm ly nước đi ra khỏi phòng, Lục Hoài đang ngủ trên ghế sofa.
Hầu hết những người đàn ông ở tầm tuổi này sẽ mập ra, thế nhưng Lục Hoài lại rất gầy.
Tên đàn ông cao hơn mét 8 giờ lại cuộn tròn trên chiếc ghế sofa nhỏ, nhìn qua còn thấy có phần đáng thương.
Tôi thận trọng ngồi xổm xuống, ngón tay mới vừa chạm vào thì Lục Hoài đã tỉnh.
Trong bóng tối, ánh mắt của hắn tràn ngập tia lạnh bắn về phía tôi:
"Định làm gì vậy?"
Hắn mở đèn, thoáng nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt ống quần mình.
"Chưa thành niên nhưng lá gan cũng thật lớn."
Tôi phớt lờ sự giễu cợt trong thanh âm của hắn, cắn răng cố kéo ống quần của hắn lên.
Cảnh tượng trước mặt khiến mắt tôi cay xè, tôi hít một hơi, thở hổn hển ngã ngồi dưới đất.
Trên bắp chân của Lục Hoài —— là một cái chân giả phản chiếu ánh sáng bằng bạc.
Tôi hoảng hốt nhớ lại tin tức đã xem trên điện thoại ban nãy.
Trong bài báo đó nói rằng, tôi vì tiền mà đi làm tình nhân bí mật của đại gia, tới lúc bạn trai là Lục Hoài tìm tới cửa, tôi đã cho người chặt đứt hai chân của Lục Hoài.
Là tôi làm sao?
Nhưng làm sao tôi có thể làm như vậy với người đã lớn lên cùng tôi là Lục Hoài?
"Lục Hoài. . . Đó không phải là em. . ."
"Phải không?"
Lục Hoài nhướng mày, "Thật ra cô xuất hiện cũng vừa đúng lúc."
Hắn siết chặt eo tôi rồi ôm tôi vào trong ngực, bàn tay nóng bỏng mơ hồ di chuyển dọc từ xương cụt hướng lên trên.
"Chơi đùa với một người chết não thì có gì vui, dĩ nhiên là phải trả thù lên người sống thì mới thú vị, cô thấy có đúng không, Nguyệt Nguyệt?"
Tôi không dám ngẩng đầu lên.
Tôi sợ bắt gặp ánh mắt tràn ngập thù hận của hắn, lại càng sợ nhìn thấy một bản thân hoàn toàn xa lạ trong đôi mắt đó.
"Trình Nguyệt?" Cô gái bật thốt lên, lập tức nhíu mày "Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
Người trước mắt là Liêu Na, là bạn tốt nhất của tôi ở trường trung học.
Cuối cùng cũng gặp được một người quen, mắt tôi đỏ hoe, nắm lấy tay cô ấy:
"Na Na, tớ là. . ."
Lời còn chưa nói hết thì Lục Hoài trở lại.
Vẻ mặt hắn tự nhiên choàng qua eo Liêu Na lại ghế sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá.
Trong giây lát máu trong người tôi như đông lại, thẫn thờ nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người họ.
Liêu Na hỏi tôi là ai.
Lục Hoài hơi nhướng mi, thản nhiên hít một hơi thuốc lá:
"Có người đưa tới món đồ chơi nhỏ, thấy thú vị nên nuôi chơi thôi."
Liêu Na che miệng cười: "Lúc nãy vừa mở cửa ra em còn tưởng là Nguyệt Nguyệt."
Lục Hoài cười: "Hàng giả cuối cùng vẫn là hàng giả."
Liêu Na đưa một số giấy tờ tới, trước khi đi cô ta còn nở nụ cười đầy ẩn ý với tôi: "Cô rất giống một người bạn tốt của tôi."
Liêu Na vừa đi, Lục Hoài lập tức đập điếu thuốc, sải bước đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy không ngừng phát ra, đến nửa giờ sau hắn mới bước ra ngoài.
Tóc hắn ướt nhẹp, trên mặt còn đọng nước, nhìn vừa chật vật lại vừa hung dữ.
Tôi cứ đứng đó như một con ngốc.
Cổ họng khô khốc như vừa nuốt phải cục chì vô cùng đau đớn:
"Vị hôn thê của anh là Liêu Na?"
Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc trong tương lai hai người tôi tin tưởng nhất sẽ cùng nhau phản bội tôi.
Lục Hoài lại rút ra một điếu thuốc, nhưng không biết vì sao tay hắn lại run lẩy bẩy, ấn mấy lần cũng không thể bật được hộp quẹt.
Hắn dứt khoát ném điếu thuốc đi: "Trình Nguyệt, năm nay cô mấy tuổi?"
"Mười bảy." Tôi vô thức trả lời.
Lục Hoài cười, giơ tay đè lên mi tâm:
"Đúng là một đứa trẻ, chờ thêm mấy năm nữa cô sẽ biết tiền là thứ quan trọng như thế nào, có Liêu Na, tôi có thể tiết kiệm được hai mươi năm cố gắng, những thứ này cô không thể cho tôi được."
Hắn ung dung thong thả nói, giọng điệu không hề có chút miễn cưỡng nào.
Tôi rõ ràng nên mở miếng mắng chửi một trận, nhưng rồi mở miệng ra lại không nói được một từ ngữ nào.
Tôi hiểu Lục Hoài năm mười tuổi, hắn tới cô nhi viện thăm tôi, lén nhét miếng socola ngọt ngào nhất vào miệng tôi.
Tôi hiểu Lục Hoài năm mười lăm tuổi, hắn chạy khắp thành Bắc để tìm một ông lão chiên cơm cho tôi.
Tôi hiểu Lục Hoài năm mười chín tuổi, hắn dùng tất cả tiền kiếm được khi đi làm thêm để thuê một căn bếp, nấu đủ ba bữa với đủ loại đồ ăn cho tôi.
Hắn đối xử với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi không thể nào tin nổi hắn sẽ bỏ rơi tôi.
Thế nhưng tôi lại không thể hiểu được Lục Hoài của năm hai mươi chín tuổi.
Hắn nhìn tôi với dáng vẻ khinh thường:
"Tôi sẽ sắp xếp cho cô một thân phận mới, mười mấy năm qua cứ coi như là một giấc mộng đi."
Nếu có thể, tôi hy vọng vào giờ phút này mới là một giấc mộng hoang đường.
Lục Hoài vốn đang ngồi trầm mặc trên sofa, nhưng khi có tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
Tôi từ chưa thấy hắn hốt hoảng như vậy, lảo đảo đứng lên nhưng thiếu chút nữa đã vấp vào chân bàn.
"Bây giờ tôi phải tới bệnh viện, cô đi cùng tôi đi." Hắn túm lấy cánh tay tôi.
5
Lục Hoài dẫn tôi tới một bệnh viện tư nhân cao cấp, lúc này đã rất hỗn loạn.
Lục Hoài thậm chí không có thời gian để ý đến tôi, vừa xuống xe liền chạy như bay tới phòng bệnh.
Các y tá xì xào bàn tán, nói một người bị chết não vừa biến mất.
Giống như hoàn toàn bốc hơi, ngay cả giám sát cũng không tìm ra được nguyên nhân.
"Người bệnh cũng không thể nào tự chạy trốn đúng không?"
"Làm sao có thể, người đó bị chết não đấy! Nằm như vậy cũng nhiều năm rồi, làm sao đột nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi được chứ?"
Tôi vội vàng chạy lại hỏi các cô ấy:
"Chị y tá, xin hỏi người bệnh bị chết não kia tên là gì?"
Y tá kia nghiêng đầu nhìn tôi rồi đột nhiên thét chói tai: "A —— ma!"
Tôi yên lặng rút tay về, ánh mắt lại đụng phải Liêu Na đang đứng gần đó.
Y tá hoảng loạn gọi điện cho trưởng khoa Liêu.
Cô ta thổi thổi lớp bụi trên móng tay: "Có gì mà hoảng loạn, cô ta không phải là Trình Nguyệt."
Liêu Na của mười năm sau có thái độ rất ngang ngược, nắm cằm tôi xoay qua xoay lại, trong mắt là vẻ chán ghét mà tôi chưa từng nhìn thấy.
Cô ta đẩy mạnh tôi ra rồi phủi tay.
"Dáng vẻ cũng đáng ghét y như người kia."
Cô ta ném tới một tấm thẻ ngân hàng, "Ba triệu, rời khỏi Lục Hoài đi."
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, thấy rõ trong mắt Liêu Na là ham muốn chiếm hữu Lục Hoài làm của riêng không hề che giấu một chút nào.
Lần đầu tiên gặp Liêu Na, tôi đang bị bọn côn đồ lớp kế bên bắt nạt, Liêu Na tay không đánh cho bọn họ tan tác.
Cô ấy cũng cúi đầu nhìn tôi, chỉ là trong mắt tràn đầy vẻ nhiệt tình hiền hậu.
"Không cần cám ơn, cậu là bạn của Lục Hoài, vì để tránh cho lão Lục đau lòng, tôi nhất định phải giúp cậu!"
"Cậu biết Lục Hoài?"
Cô ta không trả lời, chỉ cười cười đỡ tôi dậy.
"Tôi là Liêu Na, có thể làm bạn với cậu không?"
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ lúc đó cô ta đã bắt đầu âm mưu tiếp cận tôi.
"Tôi không cần tiền của cô!"
Trong lúc nhất thời tôi rất giận dữ, ném thẻ ngân hàng lại cho Liêu Na.
Chiếc váy lụa của Liêu Na bị tấm thẻ cào xước một đường.
Cô ta nhấc giày cao gót lên định đạp tôi, ngay lúc nguy cấp Lục Hoài không biết từ đâu lại xuất hiện chắn ngay trước mặt.
"Lục Hoài!" Liêu Na không cam lòng giậm chân, "Sủng vật nhỏ của anh bắt nạt em!"
"Được rồi, cô ấy mới mười mấy tuổi, em so đo với cô ấy làm gì."
Hắn chả thèm hỏi rõ ràng đầu đuôi sự việc, trong lòng lập tức hướng về phía cô ta.
Liêu Na vẫn không vui, cô ta chu môi: "Sao anh có thể nuôi một đứa con gái giống Trình Nguyệt như vậy? Anh quên rằng trước đây Trình Nguyệt đã tốt với anh thế nào sao!"
"Đừng nói nữa." Lục Hoài cắt lời cô ta, kéo tôi qua một bên, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ.
"Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô về, không có việc gì thì đừng ra ngoài gây phiền phức cho tôi."
Lúc này Liêu Na mới hài lòng ôm cánh tay Lục Hoài rời đi.
Qua một lúc lâu sau có một người đàn ông trung niên mặc vest đen đi giày da vội vã đi về phía tôi:
"Xin chào, tôi là Hướng Hằng, trợ lý của ngài Lục, ông chủ bảo tôi đưa cô về."
Suốt dọc đường trợ lý Lục không nói một lời, chỉ chuyên tâm lái xe.
Tôi cố ý hỏi thăm chút tin tức của Trình Nguyệt, ánh mắt ông ta lóe lên, vừa khách sáo lại vừa hời hợt nói:
"Xin lỗi, đây là chuyện cá nhân của ông chủ, tôi không biết."
Cho dù tôi có hỏi điều gì thì ông ta vẫn giữ thái độ kín như bưng.
"Chú Hướng, tôi có thể mượn điện thoại của chú không? Tôi muốn nhắn tin cho Lục Hoài."
Trợ lý Hướng phụ chần chừ một chút, cuối cùng dưới ánh mắt khẩn cầu của tôi cũng quyết định đưa điện thoại cho tôi dùng.
Điện thoại di động của mười năm sau có những chức năng hoàn toàn hiện đại hơn điện thoại của mười năm trước, nhưng cách sử dụng các tiện ích cơ bản vẫn giống nhau.
Tôi nhanh chóng gõ vào thanh tìm kiếm hai chữ Trình Nguyệt.
Kỳ lạ là dù tìm kiếm kiểu gì thì kết quả vẫn là con số không, ngay cả một tin tức liên quan cũng không tìm được.
Tôi đổi thành Lục Hoài, trang đầu tiên lập tức nhảy ra phần giới thiệu của Lục Hoài.
Lục Hoài, nam, 29 tuổi, giám đốc Công ty Khoa học Kỹ thuật Thừa Hoài, mới hai năm đã leo lên bảng xếp hạng những người giàu nhất Bắc thành, sắp đính hôn cùng thiên kim tập đoàn Thiết bị y tế Á u.
Lục Hoài của ngày hôm nay hình như là một nhân vật rất nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều tin tức về kỳ tích làm giàu của hắn.
Chỉ là ở một góc dưới cùng của trang tìm kiếm, tôi nhìn thấy một tựa báo.
Mối quan hệ bất chính của giám đốc Thừa Hoài, mối tình đầu đã mất cùng bạn gái thiên kim, rốt cuộc Lục Hoài yêu ai sâu đậm hơn?
Ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại nhấp vào.
Trợ lý Hướng phụ hình như đã nhận ra được điều khác thường: "Cô muốn nhắn tin gì cho ông chủ vậy, hay là để tôi gửi cho."
Tôi sợ hết hồn, nhanh chóng xóa lịch sử tìm kiếm rồi tắt điện thoại.
"Không có gì."
Lục Hoài về nhà còn sớm hơn tôi, hắn mặc đồ ở nhà, ngồi xếp chân dưới sofa ở phòng khách, trên người đắp một tấm thảm mỏng đến ngang eo, khiến hắn mềm mại hơn một chút.
Chỉ là khi nhìn về phía tôi, ánh mắt hắn lại lạnh như băng.
"Bữa trưa còn lại ở trên bàn."
Tôi không nói một lời nào, đi về phía bàn ăn rồi ngồi xuống, trên bàn là cơm còn nghi ngút khói và ba món ăn.
Trợ lý Hướng nói nhỏ vài câu bên tai Lục Hoài, Lục Hoài nhìn về phía tôi rồi gật đầu: "Tôi biết, anh trở về công ty đi."
Rõ ràng trong phòng có hai người nhưng ngay cả không khí cũng nặng trĩu.
Tôi cắn một miếng mướp, mùi vị rất quen thuộc.
"Những món này là anh tự làm sao?"
Giọng hắn lạnh lùng: "Tôi không quen thức ăn bên ngoài."
Thật trùng hợp.
. . . Một tháng trước, một tháng trước vì ăn cơm rang ở một quán nhỏ mà tôi bị tiêu chảy phải vào bệnh viện, bác sĩ nói là tôi bị viêm dạ dày cấp tính, dặn tôi nhất định phải ăn uống thanh đạm, không được ăn đồ ăn lung tung bên ngoài nữa.
Từ đó về sau ba bữa ăn của tôi đều được Lục Hoài bao thầu.
Vì khả năng nấu nướng có hạn nên đồ ăn hắn nấu cũng khá bình thường, tôi luôn phải nói dối là ăn rất ngon.
Giống như bây giờ vị còn cảm thấy như là hơi sống
Thật sự có người mười năm như một ngày nào cũng nấu ăn nhưng tài nấu nướng lại không có một chút tiến bộ như thế này sao?
Tôi nuốt xuống một ngụm cơm, hạt cơm còn dính nước, vừa ướt lại hơi mặn.
Ánh mắt của Lục Hoài vẫn không rời khỏi màn hình máy tính: "Ăn xong thì rửa bát đi."
" Được."
6
Tôi vẫn ngủ ở phòng của Lục Hoài như cũ.
Nửa đêm tôi cầm ly nước đi ra khỏi phòng, Lục Hoài đang ngủ trên ghế sofa.
Hầu hết những người đàn ông ở tầm tuổi này sẽ mập ra, thế nhưng Lục Hoài lại rất gầy.
Tên đàn ông cao hơn mét 8 giờ lại cuộn tròn trên chiếc ghế sofa nhỏ, nhìn qua còn thấy có phần đáng thương.
Tôi thận trọng ngồi xổm xuống, ngón tay mới vừa chạm vào thì Lục Hoài đã tỉnh.
Trong bóng tối, ánh mắt của hắn tràn ngập tia lạnh bắn về phía tôi:
"Định làm gì vậy?"
Hắn mở đèn, thoáng nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt ống quần mình.
"Chưa thành niên nhưng lá gan cũng thật lớn."
Tôi phớt lờ sự giễu cợt trong thanh âm của hắn, cắn răng cố kéo ống quần của hắn lên.
Cảnh tượng trước mặt khiến mắt tôi cay xè, tôi hít một hơi, thở hổn hển ngã ngồi dưới đất.
Trên bắp chân của Lục Hoài —— là một cái chân giả phản chiếu ánh sáng bằng bạc.
Tôi hoảng hốt nhớ lại tin tức đã xem trên điện thoại ban nãy.
Trong bài báo đó nói rằng, tôi vì tiền mà đi làm tình nhân bí mật của đại gia, tới lúc bạn trai là Lục Hoài tìm tới cửa, tôi đã cho người chặt đứt hai chân của Lục Hoài.
Là tôi làm sao?
Nhưng làm sao tôi có thể làm như vậy với người đã lớn lên cùng tôi là Lục Hoài?
"Lục Hoài. . . Đó không phải là em. . ."
"Phải không?"
Lục Hoài nhướng mày, "Thật ra cô xuất hiện cũng vừa đúng lúc."
Hắn siết chặt eo tôi rồi ôm tôi vào trong ngực, bàn tay nóng bỏng mơ hồ di chuyển dọc từ xương cụt hướng lên trên.
"Chơi đùa với một người chết não thì có gì vui, dĩ nhiên là phải trả thù lên người sống thì mới thú vị, cô thấy có đúng không, Nguyệt Nguyệt?"
Tôi không dám ngẩng đầu lên.
Tôi sợ bắt gặp ánh mắt tràn ngập thù hận của hắn, lại càng sợ nhìn thấy một bản thân hoàn toàn xa lạ trong đôi mắt đó.