Chương 5 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bạn em tên gì?”

“À, cô ấy tên Liên Dung ạ.”

Tôi ừ một tiếng, sau đó chống cằm thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đầu óc trì trệ, mãi lâu sau tôi mới ngạc nhiên nhận ra điều bất thường.

“Em nói bạn em tên gì?”

Tiểu Lý trả lời: “Liên Dung ạ, Liên trong phim dài tập, Dung trong hoa sen.”

Tôi: “?”

“Em nói bạn em tên gì?”

Tiểu Lý trả lời: “Liên Dung ạ, Liên trong phim dài tập, Dung trong hoa sen.”

Tôi: “?”

Tôi hết sức ngạc nhiên, kiểm tra xong cũng quên luôn chuyện mua khoai tây chiên.

Vừa về đến nhà tôi đã giục Tiểu Lý gửi CV của Liên Dung cho mình.

Tiểu Lý làm việc nhanh nhẹn, chưa đầy năm phút cô ấy đã gửi một bản CV đầy màu sắc vào we.chat cho tôi.

Có một bức ảnh bán thân nằm ở góc trái.

Cô gái trong bức ảnh có một mái tóc đen và thẳng, tuy cô ta không có một gương mặt khiến người ta phải thốt lên nhưng cũng không phải dạng thường.

Liên Dung có một gương mặt hình trứng ngỗng, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn không có nét gì đặc biệt nhưng khi mỉm cười hai bên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, nó làm sáng bừng cả khuôn mặt.

Là kiểu em gái nhà bên càng nhìn càng thấy đẹp.

Cậu ấm từ nhỏ không thích gợi cảm, quyến rũ như Lục Minh Tinh rất thích kiểu phụ nữ thế này.

Thảo nào suốt nhiều năm hai người dây dưa với nhau, người nóng tính như Lục Minh Tinh vẫn mặt dày chủ động muốn làm lành.

Tôi do dự, không biết mình có nên gửi CV của cô ta cho Lục Minh Kỳ hay không.

Tôi không phải là người thất hứa.

Huống hồ tôi đã chắc chắn mình không có tình cảm với anh chồng rồi, thế nên tôi sẽ không vì lòng đố kỵ mà tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho Liên Dung.

Nếu như Lục Minh Kỳ phải lòng Liên Dung như trong ký ức của tôi, cuộc hôn nhân này có thể tiếp tục thì tiếp tục, không thể thì kiếm một khoản kếch xù rồi cao chạy xa bay cũng được.

Ai thèm dây vào mối quan hệ tình tay ba tay tư của họ chứ.

Hơn nữa còn là nhân vật bị người ta gạt phăng ra ngoài, ai cũng ghét.

Hôm nay Lục Minh Kỳ tăng ca, hơn chín giờ tối anh mới về đến nhà.

Tiểu Lý dặn dò đầu bếp nấu cơm cho anh xong lại quay về phòng gọi tôi: “Cậu hai về rồi, cô có muốn xuống dưới nhà không.”

Cô ấy đang ám chỉ, tôi đừng quên chuyện mình đã hứa.

Tôi rời giường, mặc tạm chiếc cardigan rồi xua tay bảo cô ấy cứ đi làm việc của mình.

Tiểu Lý hớn hở chạy đi làm việc, có vẻ như cô ấy và Liên Dung không phải thân bình thường.

Lúc xuống dưới nhà, Lục Minh Kỳ đã ngồi vào bàn ăn rồi.