Chương 4 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
“Thế thì hôm nay em sẽ đi kiểm tra lại, em thấy mình đã khỏe hẳn rồi.”
“Lịch là ngày mai mà, hôm nay anh hơi bận nên không thể đi cùng em được.”
“Em tự đi được, anh cứ bận việc của mình đi.”
Lục Minh Kỳ không đồng ý, nhưng vẫn nhường tôi: “Bảo Tiểu Lý đi với em, anh gọi điện cho bác sĩ Trịnh đổi lịch hẹn.”
Tiểu Lý là con gái của quản gia nhà họ Lục, sau khi tốt nghiệp đại học vì không tìm được công việc phù hợp nên cô ấy đã quay về nhà họ Lục lo việc nhà cửa.
Cả tôi và Lục Minh Kỳ đều không thích trong nhà có người lạ, ngày nào cũng hẹn người làm đến nhà thu dọn chứ không có người giúp việc cố định.
Lần này tôi bị thương, Lục Minh Kỳ lo không tìm được người phù hợp nên đã mượn tạm người bên phía nhà họ Lục, anh bảo Tiểu Lý tới chăm tôi một thời gian.
Tiểu Lý làm việc rất cẩn thận, cô ấy sống cùng bố mẹ ở nhà họ Lục từ nhỏ, cũng quen với cuộc sống của nhà giàu, mưa dầm thấm lâu suốt hai mươi năm, cô ấy cũng có tiếng nói chung với đám chúng tôi.
Tôi nằm trên giường buồn chán, nên cũng hay gọi cô ấy vào phòng tám nhảm.
Lục Minh Kỳ đã nói ra điều kiện của mình rồi, tôi cũng chỉ đành bảo Tiểu Lý đến bệnh viện với mình.
Tất nhiên Tiểu Lý sẽ đồng ý, cô ấy nhanh chóng lái xe tới.
Vừa đặt mông ngồi xuống xe, đang định cài dây an toàn thì Tiểu Lý ngồi phía trước nói: “Cô chủ, em có một người bạn vừa mới tốt nghiệp đại học ở Hải Thành. Hồi còn đi học cô ấy có thành tích rất nổi trội, trước kia có thực tập trong một tập đoàn lớn, lãnh đạo công ty đánh giá rất cao cô ấy. Em nghe nói trợ lý riêng của cậu cả nghỉ đẻ rồi nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp. Cậu cả lại chỉ nhận người được tiến cử, cô xem có thể giúp em nói với cậu hai một tiếng cho bạn em một cơ hội không?”
Xã hội này chung quy cũng là từ các mối quan hệ, nhờ người đi của sau tôi cũng không lấy làm lạ.
Tôi cũng khá lờ mờ về chuyện của công ty: “Anh cả thiếu người, em lại bảo chị tìm chồng mình đề cử ư?”
“Dạ, chuyện là thế này, hai tuần nay cậu đi công tác ở phía nam nên đã giao lại việc tuyển trợ lý cho cậu hai.”
Được rồi.
Chuyện nhỏ, tôi cũng không phải là người keo kiệt trong việc giúp đỡ người khác: “Chị sẽ bảo anh ấy, em bảo bạn gửi CV cho chị, nói không thôi chưa chắc chồng chị đã để ý đến đâu.”
Tiểu Lý hớn hở: “Vâng ạ, sau khi từ v.iện về em sẽ gửi cho cô chủ.”
“Chị không chắc sẽ được nhận đâu đấy.”
“Không sao ạ, chị đã cho cô ấy cơ hội rồi, được nhận hay không còn phải xem vận may của cô ấy nữa.”