Chương 48 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

Tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Quả nhiên là gian thương, còn nhỏ đã biết tìm vợ cho mình rồi.

Tôi vừa hoài nghi vừa thấy buồn cười.

Chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Lục Minh Kỳ, chắc anh đang họp không cầm điện thoại, khoảng nửa tiếng sau mới trả lời lại.

Anh không bận tâm đến chuyện bí mật của mình bị người ta xem trộm, trái lại còn hơi oán giận: “Anh còn nghĩ phải đợi đến khi em sửa soạn lại d.i vật của anh mới phát hiện ra nó chứ.”

“Đây là két sắt riêng của anh, anh muốn em biết không phải nên để ở một nơi dễ thấy sao?”

“Hừ, quả nhiên em chẳng nhớ gì cả, cũng không khiến người ta bất ngờ lắm.”

Tôi không phục: “Khi đó em mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh có chắc anh đều nhớ mỗi một việc anh từng trải qua không?”

Lục Minh Kỳ nói dối không biết ngượng mồm: “Sao không.”

Cho anh được đấy.

“Hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau sao?”

“Em tự nghĩ đi.”

Tôi mà nghĩ được thì có cần hỏi anh không?

Anh đang làm việc, tôi cũng không hỏi thêm nữa.

Bảy giờ tối, Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm tối với tôi.

Trên bàn ăn tôi lại hỏi anh lần nữa, anh chẳng khác gì một oán phu, ánh mắt anh nhìn tôi có biết bao nhiêu oán giận.

Tôi về phòng cầm mấy tờ khám bệnh rồi nói: “Anh Lục, anh còn nhớ vợ mình bị d.i chứng sau khi ngã không?”

“Không bị em cũng có nhớ đâu.”

“Có thể là nhớ, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra thôi.”

Mặt anh hiện rõ chữ “anh tin em anh là con em”.

Tôi đảo mắt, rồi tỏ vẻ không bận tâm: “Anh muốn nói thì nói, em cũng không tò mò lắm.”

Lục Minh Kỳ không mắc câu, anh cúi đầu ăn cơm tiếp.

Anh càng không nói tôi càng muốn biết.

Có lẽ ánh mắt mong chờ của tôi đã làm trái tim sắt đá kia của anh tan chảy.

Buổi tối tắt đèn đi ngủ, Lục Minh Kỳ đã chủ động nhắc đến chuyện này.

“Trước khi ông bà ngoại của anh di dân, họ đã từng sống ở An Thị, sống cùng một khu chung cư với nhà họ Giang.”

Tôi ở trong bóng tối vểnh tai lên nghe.

“Hồi nhỏ anh hay về An Thị thăm ông bà ngoại với bố mẹ, khu biệt thự kia cũng không có nhiều trẻ con, anh trai em lại không thích dẫn em đi chơi cùng.”

Anh trai lớn hơn tôi năm tuổi, lúc tôi hiểu chuyện anh đã nhóm bạn riêng của mình rồi, không thích dẫn theo một đứa giống y như cái đuôi như tôi, lẽo đẽo theo sau anh.

Lục Minh Kỳ nói: “Chúng ta từng gặp nhau vài lần trong khu trò chơi ở khu biệt thự, em biết anh bằng lòng chơi với em nên ngày nào cũng chạy đến tìm anh chơi trò chơi gia đình.”

“Gì mà chơi với em chứ.” Tôi không đồng ý: “Anh lớn hơn em hai tuổi, đang trong độ tuổi thích chơi trò gia đình.”

“Không, trước giờ anh không thích chơi trò đấy.”

Được rồi.

Thú thật, tôi cũng không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ của Lục Minh Kỳ lúc chơi trò gia đình.

“Sau đó thì sao?”

“Em nói em rất rất rất thích anh, sau này sẽ lấy anh.”

Còn dùng đến ba từ rất nữa?

Hồi nhỏ tôi cũng chủ động thật đấy.