Chương 47 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

“Chồng à, anh thả lỏng người đi, anh quá căng thẳng.”

Lục Minh Kỳ mỉm cười lắc đầu: “Không phải, anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho em thôi.”

Tôi trở mình nhìn anh: “Anh thích em đến thế sao?”

Lục Minh Kỳ vén tóc mái sang bên cạnh cho tôi rồi cười nói: “Em muốn nghe anh trả lời thế nào?”

“Không muốn nghe gì cả, chủ yếu là do em không hiểu, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào thôi? Hay là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Em vừa trẻ trung vừa có tiền, đẹp gái, thân hình b.ốc l.ửa, tìm t.r.a.i b.a.o không khéo người ta còn cho thêm tiền em ấy chứ.”

Sao nghe quen thế nhỉ?

Chẳng phải đây là những lời tôi nói với Lục Minh Tinh sao?

Tôi phê bình anh: “Nam tử hán đại trượng phu, anh tính toán chi li thế sao?”

Lục Minh Kỳ chỉ cười chứ không nói gì, anh cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao hơn một chút.

Tôi ngủ đến khi tự tỉnh, nhìn đồng hồ đã bốn rưỡi chiều rồi.

Lục Minh Kỳ không ở trong phòng, chắc anh đang trong phòng làm việc rồi.

Sao không gọi tôi dậy chứ?

Ban ngày ngủ lâu đến tối lại không ngủ được nữa.

Tôi cầm điện thoại, đồng hồ báo thức đều bị tắt hết rồi.

Tiểu Lý ngoài phòng khách đang giám sát người làm làm việc, thấy tôi đi ra thì chạy tới nói: “Cô chủ, cậu chủ nhận được thông báo nên đến công ty họp rồi.”

“Chị biết rồi.”

“Anh ấy đã bảo đầu bếp nấu cháo hạt dẻ chị thích ăn nhất rồi, chị có muốn ăn luôn không?”

“Vừa dậy nên không muốn ăn lắm, đợi lát nữa đi.”

“Vâng ạ, chị có cần em giúp gì không?”

Tôi xua tay nói: “Không cần, em đi làm việc của mình đi, chị đến phòng làm việc đọc sách.”

Bây giờ tôi không đọc tiểu thuyết mạng nữa, bởi ít nhiều trong lòng cũng có bóng ma tâm lý, trong phòng làm việc cũng có rất nhiều sách văn học chính thống, thỉnh thoảng tôi lại lấy ra đọc để trau dồi.

Đi vào phòng làm việc, tự dưng tôi lại nổi hứng muốn xem xem suốt mấy năm qua kho bạc nhỏ của Lục Minh Kỳ đã tích góp được bao nhiêu rồi.

Lục Minh Kỳ nói đó là tài sản chung của hai vợ chồng, không phân chia của tôi hay của anh, anh cũng không giấu tôi mật khẩu.

Tôi mở két sắt của anh ra, đập thẳng vào mắt là tờ giấy cam đoan y như trò chơi gia đình kia.

Tôi cầm lên, thấy hơi là lạ, di di ngón tay, hai tờ giấy tách ra.

Bên dưới là một tờ giấy đã ố vàng, trông rất cũ.

Nét chữ như gà bới, trên đó có viết: “Giang Việt Kiều xin hứa, sau này lớn lên sẽ lấy Lục Minh Kỳ.”

Chữ xấu như gà bới này mang theo phong cách của tôi.

Hồi nhỏ tôi từng học thư pháp, chữ không hẳn là đẹp nhưng cũng ngay ngắn.

Chắc tôi đã viết nó từ khi còn rất nhỏ.

Không ngờ tôi và Lục Minh Kỳ lại từng có hẹn ước như thế?