Chương 26 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ
Lục Minh Kỳ ở công ty một tuần, hình như anh cả của anh đang đi công tác, thiên thời địa lợi nhân hòa rồi.
Có lẽ bên kia có hành động gì đó, anh chợt nghĩ thông những lời tôi nói, nhận ra tôi là một cô vợ biết điều nên hết giận rồi, tính nối lại quan hệ hợp tác với tôi.
Suy đoán của tôi rất có khả năng sai rồi.
Về đến phòng ngủ, tôi đến phòng quần áo cất túi, để lệch nên chiếc túi rơi từ trên tủ xuống, đồ bên trong rơi vãi tứ tung.
Tấm danh thiếp Trương Loan đưa cho tôi rơi ra ngoài, trượt đi một đoạn rồi nằm yên vị trước cửa phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Lục Minh Kỳ để trần thân trên, anh mặc một chiếc quần thể thao màu xám rộng rãi.
Anh tùy tiện vắt chiếc khăn tắm trên trên cổ rồi cúi người nhặt tấm danh thiếp dưới đất lên.
Mặt anh lập tức đen như đít nồi.
Tôi giật mình.
“Đỗ Vân?” Anh lạnh lùng đọc ra một cái tên, sau đó đưa mắt nhìn tôi.
Tôi giành lại xem.
Tuyệt vời, đây chẳng phải là danh thiếp gì cả, đó là một bức ảnh của một người đàn ông.
Mặt sau còn có cả họ tên và số điện thoại liên lạc, và cả một dòng chữ nho nhỏ đầy mờ ám: “Cô Giang, ngưỡng mộ cô từ lâu, tôi chờ câu trả lời của cô.”
Trương Loan h.ại ch.ết tôi rồi.
Tôi tức mà không có chỗ trút, đứng tại chỗ quay hai vòng, ngón tay kêu răng rắc.
Lục Minh Kỳ khoanh tay tựa người vào tường, anh lạnh lùng cất tiếng: “Em không định giải thích sao?”
“Đây không phải đồ của em!” Tôi tức giận ném nó xuống dưới đất: “Em không có hứng thú với nó, hơn nữa em là loại người sẽ vụng trộm sau lưng anh sao? Em làm gì cũng rất đàng hoàng.”
Lục Minh Kỳ tức giận nói: “Ý của em là, nếu sau này em có ra ngoài tìm người khác em sẽ báo cáo cho anh biết sao?”
“Nếu anh thấy việc đó cần thiết.”
Tôi đều có thể phối hợp với anh.
Nhưng quả thật tôi không thèm khát đến thế, một mình Lục Minh Kỳ là đủ rồi.
…
Lục Minh Kỳ tức giận nói: “Ý của em là, nếu sau này em có ra ngoài tìm người khác em sẽ báo cáo cho anh biết sao?”
“Nếu anh thấy việc đó cần thiết.”
Tôi đều có thể phối hợp với anh.
Nhưng quả thật tôi không thèm khát đến thế, một mình Lục Minh Kỳ là đủ rồi.
Lục Minh Kỳ rất không vui khi nghe thấy câu trả lời này, hơn nữa rõ ràng anh còn muốn lan tỏa sự không vui này sang cho tôi.
Anh rất biết cách giấu đi cảm xúc thật sự của mình, bên ngoài dù gặp phải chuyện phiền lòng cỡ nào, một khi đã bước chân vào cửa nhà nhất định anh sẽ rất điềm tĩnh.
Trong suốt ba năm qua, Lục Minh Kỳ không bao giờ để lộ cảm xúc tiêu cực của mình ngay trước mặt tôi.
Không phải không có mà là không muốn.
Vì vậy, lúc tôi cảm nhận được rõ ràng anh đang không vui, nhất định là anh muốn tôi biết.
Tự dưng tôi thấy chột dạ bèn chữa lời: “Sao em tìm người khác được chứ? Trong mắt anh em là loại phụ nữ đó sao? Sao anh lại nghĩ x.ấu về vợ mình như thế?”