Chương 10 - Xuyên Không Làm Nữ Phụ

Tôi cúi người rồi hôn lên trán anh: “Anh nói không sai, đúng là em đang ngầm ra hiệu cho anh.”

Lục Minh Kỳ ngẩn người, anh bật cười, bỏ đôi đũa đang cầm trong tay xuống rồi ôm tôi ngồi trên đùi mình.

Lưng tôi dán lên lồng ngực săn chắc của anh, tôi có thể cảm nhận được cơ ngực của anh đang rung lên mỗi lúc anh cười.

“Anh cười cái gì?” Tôi thẹn quá hóa giận.

Anh gác cằm lên bả vai tôi, dụi dụi hệt như chú cún con.

“Em nói đúng lắm, đúng là anh trầm mê nữ sắc.”

Có thể là lo cho tôi vừa mới khỏe lại nên Lục Minh Kỳ cũng không quá ph.óng túng.

Tắm rửa sạch sẽ cho tôi xong, anh vẫn còn việc phải làm nên lại đến phòng làm việc tiếp tục tăng ca.

Lăn lộn một hồi cơn buồn ngủ của tôi cũng bay sạch sành sanh, thế là tôi quyết định nằm trên giường nghịch điện thoại.

Trương Loan, cô bạn cây khế nhắn tin tới, gửi cho tôi vài bức ảnh.

“Sốc thật! Cậu ấm nhà giàu c.ưỡng hôn cô gái lọ lem trên phố.”

“Sống ở đời, chuyện gì cũng thấy được.”

“Hình như cô gái đó đến từ một vùng quê ngh.èo, tớ có cô bạn học đại học ở Hải Thành. Cô ấy thấy Lục Minh Tinh nhiều lần mặt dày mày dạn, bám theo người ra, hình như hai người họ còn hẹn hò một thời gian ấy, cô gái đó không chịu nổi cái tính công tử của cậu ta nên ầm ĩ đòi chia tay. Cậu ta cua lại rồi lại đòi chia tay, cứ như thế, cũng phải chục lần rồi.”

“Nghe nói sau lần chia tay này hai người họ đã mất liên lạc với nhau khoảng ba tháng, mọi người cứ nghĩ đứt hẳn rồi chứ, nhưng không ngờ Lục Minh Tinh vẫn chưa chịu từ bỏ.”

“Tớ thấy cô gái này trông cũng bình thường, nhà lại không có quyền có thế, mẹ chồng cậu có đồng ý cho Lục Minh Tinh dây dưa với cô ta nữa không?”

Thì ra là tới hóng chuyện.

Tôi trả lời: “Không biết nữa, tớ với Lục Minh Tinh không thân, cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.”

Trương Loan không tin.

“Bên ngoài cậu ta luôn miệng gọi cậu là chị dâu, lễ phép kính trọng, nhưng đâu ngờ lại vô lại đến thế.”

Đâu chỉ vô lại.

Lần đầu tiên tôi và Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm, thằng nhóc đó đã mặc một bộ đồ đua xe, mái tóc màu đỏ bắt mắt, lững thững bước đến.

Trên bàn cơm, thấy có khách đến nhà cậu ta cũng không biết đường chào hỏi lịch sự, ánh mắt soi mói, kiểu như tôi lấy anh trai cậu ta là chiếm được món hời lớn vậy.

Có rất nhiều người trong giới thượng lưu đều có cái tính ấy, tôi tránh còn không kịp.

Ai rảnh rỗi đến mức tự chuốc lấy đau khổ cho mình.