Chương 3 - Vương phi thế gả

11.

Đóng cửa ở Lục Hoa Viên mấy ngày, thật sự rất nhàm chán.

Ta cũng không biết tại sao, nha đầu tên Thanh Thanh mà Yến Quý phân phó cho ta, luôn theo ta như một cái bóng, ta đi đâu nàng đi đó.

Ngay cả khi ta đi vệ sinh, ngồi trong đó lâu hơn một chút thì nha đầu đó cũng ở bên ngoài gọi ta, như sợ ta rơi xuống hố vậy.

Bữa tối nay ta ăn no quá nên đã dẫn theo Thanh Thanh đi dạo trong vương phủ cho tiêu thực.

Đến đình bên hồ, ta nghe thấy tiếng đàn cầm du dương truyền tới.

Nhìn qua liền thấy Dương Nhược Hi đang duyên dáng ngồi gảy đàn, những ngón tay trắng nõn thanh tú nhẹ nhàng lướt trên dây đàn.

Yến Qúy ngồi ở phía đối diện, áo gấm màu trắng, bên bàn đá nhàn nhã uống trà.

Dưới ánh trăng bạc, họ trông giống như một cặp trời sinh, thần tiên quyến lữ.

12.

Khi ta vừa trở thành Tam vương phi, trong cung tổ chức tiệc sinh thần cho Thái hậu.

Trong bữa tiệc, mấy vị công chúa nói đến kỹ năng chơi đàn của ta rất tốt, khăng khăng muốn ta biểu diễn.

Kỹ năng chơi đàn cầm của Dương Nhược Hi quả thực rất tốt, nhưng ta, một tiểu thư giả mạo, thậm chí còn chưa từng chạm vào đàn, làm sao có thể chơi đàn được?

Thế là ta nghĩ ra kế trèo lên cây sồi vàng cao trong vườn, rất “vô tình” trượt tay ngã xuống, rồi lại “vừa khéo” ngã vào tay phải.

Lúc đó Yến Quý tình cờ đi ngang qua, khi chàng chạy về phía ta, ta đã bị đập mạnh xuống đất.

Chàng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cẩn thận bế ta lên.

Sau khi đại phu bốc thuốc cho ta xong, Yến Quý bỗng tức giận, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.

"Nàng không thèm quan tâm đến thân thể sao? Từ trên cây cao như vậy ngã xuống, lỡ bị què chân hay bị mù gì thì sao?"

Làm sao như vậy được!

Ta đã trèo cây từ khi còn nhỏ, bị ngã vô số lần, đương nhiên ta biết nên chọn độ cao và tư thế ngã làm sao để có thể thực sự bị thương mà không bị quá nặng.

Đương nhiên ta không dám nói như thế với Yến Quý.

Dù đau hơn ta dự tính nhưng tất cả đều đáng giá.

So với việc bị lộ danh tính là tiểu thư giả vì không thể chơi đàn, ta thà mất đi cánh tay phải.

Cứ như vậy, ta không những có lý do để không chơi đàn, mà còn có luôn lý do để không viết chữ nữa.

Là tiểu thư Hầu phủ, Dương Nhược Hi rất giỏi cầm kỳ thi họa.

Còn ta chỉ là một dân thường, làm những công việc tay chân nặng nhọc, làm sao có thể biết những thú vui tao nhã đó?

Sau đó Yến Quý còn giận dỗi với ta mấy ngày không cần lý do.

Chàng tức giận nhưng vẫn dặn đại phu phải dùng những dược liệu tốt nhất, đắt đỏ nhất cho ta.

Nhưng dù vậy, đại phu vẫn vuốt râu, lắc đầu, phán rằng tay ta cần phải nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ cũng không dễ chữa khỏi.

Có vẻ như Dương Nhược Hi nói với Yến Quý rằng tay ả đã lành, có thể chơi đàn rồi.

Dừng lại một lúc, ta đưa Thanh Thanh trở lại Lục Hoa Viện.

Phu thê nhà người ta đang tình tứ ngắm trăng thưởng trà, ta đương nhiên không thể làm phiền rồi.

13

Một năm nay trong vương phủ, cuộc sống quá nhàn nhã, dần dần hình thành cho ta thói quen ngủ trưa.

Ngày xưa, ở nhà, trước khi gà gáy, ta phải dậy nhóm lửa nấu ăn, còn phải giúp nương làm bánh mè, để cha gánh ra chợ bán, rồi cho đàn gà ăn, giặt quần áo…

Ngày nào ta cũng bận đến mức không thể dừng tay, làm gì có thời gian đâu mà nghỉ ngơi chứ?

Nhiều lúc ta mệt mỏi không nhịn được mà ngồi xuống chợp mắt một lát, nương sẽ mắng ta.

Không ngờ khi vào vương phủ, ta không những sống một cuộc sống không cần lo ăn lo mặc, mà còn nhàn rỗi thảnh thơi ngủ trưa.

Chiều hôm đó, ta vừa thức dậy, ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng với đôi mắt ngái ngủ, liền thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới gốc cây lựu trong sân.

Nắng ấm áp, khóm hoa lựu đỏ rực, trông đặc biệt lộng lẫy.

Chàng trai mặc đồ trắng đứng trong tuyết chắp tay sau lưng, mái tóc đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, tựa như thần tiên trong họa bản.

Ta dụi mắt để chắc rằng mình không có nhìn nhầm.

Dù chỉ là hình bóng, ta nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra chàng, Yến Quý.

Ta rón rén lại gần, nghe Yến Quý nói nhỏ: “Cây lựu này là do ta và nàng ấy trồng năm ngoái.”

Tuy Yến Quý không nói rõ ràng nhưng ta biết “nàng ấy” mà chàng nhắc đến là ai.

14.

Năm ngoái, ta cùng Yến Quý đến phủ Thừa tướng dự tiệc.

Khi đó, Lục Kỳ Kỳ, Tam tiểu thư của Phủ Thừa tướng, mặc một bộ váy rất tiết kiệm vải, vặn vẹo cái eo thon trước mặt Yến Quý.

Mọi người có mặt đều có thể nhìn ra ý đồ của Lưu Kỳ Kỳ, trên mặt ai cũng thoáng cười không rõ ý tứ.

Ta lại là người duy nhất bị thu hút bởi những bông hoa lựu đỏ rực phía sau.

Trong suốt bữa tiệc, Yến Quý ngồi nghiêm chỉnh với đám mây đen u ám trên đầu.

Ngay khi ta bước lên xe ngựa rời khỏi Phủ Tể tướng, Yến Quý đã ép ta vào thành xe h ôn thật mạnh.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Yến Quý không còn dịu dàng nữa.

Khi kết thúc, môi ta nứt ra, rớm máu.

Ta bị chàng cắn.

"Nàng không quan tâm chút nào sao? Nhìn người phụ nữ khác thèm muốn phu quân mình như vậy, nàng lại vẫn thờ ơ!"

Ta có chút ngạc nhiên nhưng vẫn hỏi: “Vậy phu quân không thích Lưu tam tiểu thư à?”

Yến Quý im lặng, đáp án đã rõ ràng.

Ta hiểu chuyện nói: “Ta vậy mà lại không biết phu quân không có ý gì với Lưu Tam tiểu thư. Nhược Hi thật ngu ngốc. Nếu sau này còn như vậy, phu quân cứ nhắc nhở ta một chút được không?”

Vừa nói xong, xe ngựa đã dừng trước cửa vương phủ.

Yến Quý hừ một tiếng rồi xuống xe bỏ đi.

Trước đây, mỗi khi ta cùng chàng trở về, chàng luôn tự tay đỡ ta xuống xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên chàng xuống xe với vẻ mặt tức giận, hoàn toàn phớt lờ ta như vậy.

Mãi đến mấy ngày sau, nghĩ lại một chút, ta mới phát hiện ra Yến Quý đang giận vì không ghen.

Nhưng dù giận ta, chàng vẫn sai người tìm một cây lựu về trồng ở Lục Hoa Viện.

Nhìn hoa lựu nở rộ, ta cười khúc khích: “Vương gia đối vương phi thật tốt nha!”

Yến Quý quay đầu lại, khẽ liếc ta, giọng suy sụp.

"Có thể là chưa đủ tốt đi, nếu không thì nàng ấy cũng sẽ không làm như vậy, cho đến bây giờ vẫn không tin ta, không thành thật với ta ."

15.

Hôm nay, Dương Nhược Hi sắc mặt lạnh lùng đi tới Lục Hoa Viên.

Sau khi hạ nhân rời đi, Dương Nhược Hi thấp giọng hỏi ta : “Vương gia có vấn đề gì về sức khỏe không vậy?”

Ta một mặt mờ mịt.

Thấy ta không hiểu, Dương Nhược Hi ghé vào tai ta nói: "Vương gia buổi tối không thể làm được sao?"
Ta có chút giật mình, sau hiểu ý, ta lắc đầu mãnh liệt.

"Vậy tại sao khoảng thời gian này chàng lại cứ ngủ ở trong thư phòng mãi không biết? Trước đây chàng và ngươi thường thân thiết với nhau như thế nào vậy?"

Câu hỏi này thực sự khiến má ta nóng bừng.

Ta lưỡng lự hồi lâu, vẫn không biết trả lời thế nào.

Ngày hôm đó, tại Kim Vân Tự, ta đưa cho Dương Nhược Hi một tờ giấy, trong đó ghi lại chi tiết thói quen sinh hoạt của Yến Quý.

Ví dụ như chàng thích mặc quần áo màu gì? thích ăn món gì? buổi sáng thức dậy lúc mấy giờ...

Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể mặt dày kể cho người khác những chuyện thân mật với Yến Quý trong phòng được.

16

Yến Quý không được á?

Làm sao có thể như vậy được!

Khi ta được vén khăn trùm đầu lên, nhìn thấy vẻ ngoài nho nhã của chàng, ta đã nghĩ chàng là một người lãnh đạm.

Chàng trông giống như một quân tử nho nhã.

Không ngờ lúc lên giường chàng không còn là người nữa, cả đêm chàng cứ dính lấy ta.

Ngày hôm sau, ta thậm chí còn chẳng thể ra khỏi giường.

Cả năm nay, giống như một người nông dân cần cù, đêm ngày chàng cày cấy không biết mệt mỏi...

Làm sao trong lời Dương Nhược Hi chàng lại biến thành người “không lên được” thế?

17.

Ta đã ở trong vương phủ hơn nửa tháng, nhưng Yến Quý lại không có ý định để ta rời đi.

Mỗi lần ta gặp Dương Nhược Hi, ả đều nhìn ta với vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng Yến Quý vừa xuất hiện, ả lập tức trưng ra vẻ mặt hiền lành dễ chịu.

Ta thật sự ấn tượng với tốc độ thay đổi sắc mặt này.

Trong thâm tâm ta biết rằng nàng ta muốn ta rời khỏi vương phủ này càng sớm càng tốt, và ta cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

Nhưng nếu Yến Quý không nói gì thì ta căn bản không thể trốn thoát được.

Nhiều lần khi ra ngoài, ta đã cố gắng tìm cơ hội để trốn thoát, nhưng lần nào ta cũng bị Thanh Thanh tóm được trước cả khi hành động bắt đầu.

Không biết nha đầu này lớn lên kiểu gì, nhìn đôi tay gầy guộc, đôi chân gầy gò nhưng nàng không chỉ khỏe mạnh mà còn vô cùng lanh lợi.

Trước mặt nha đầu đó, dường như dù ý định của ta là gì, nàng cũng có thể nhìn thấu trong nháy mắt.

18

Nhưng dù Thanh Thanh có cảnh giác đến đâu thì hôm nay nàng vẫn rơi vào bẫy của ta .

Ta bảo nàng ra tiệm vải lấy cho ta bộ quần áo ta đã đặt mấy hôm trước, nàng do dự một lúc rồi cũng làm theo.

Nàng vừa rời đi, ta liền giao hai lạng bạc cho đại thúc canh cửa hông, thành công rời khỏi vương phủ.

Nhưng vừa mới đi được hai con đường, một gã đàn ông lạ mặt đã bịt miệng ta lại và kéo đi.

Gã đàn ông cao ráo, lớn lên cũng gọi là mắt phượng mày ngài, nhưng đôi mắt màu xanh đậm của gã cứ nhìn ta chằm chằm như rắn độc khiến ta rùng mình.

Hắn ta trói tay chân ta lại, ném một cách thô bạo vào một căn phòng tồi tàn, gió lùa tứ phía.

Gã đàn ông xem xét tay nải của ta, chửi bới.

"Đều là mấy thứ vô giá trị! Ta nghe nói trong vương phủ chứa đầy vàng ngọc, sao ngươi một xu cũng không mang được ra thế?"

Ta không quan tâm hắn nói gì, chỉ nhìn thẳng vào chiếc trâm cài bằng gỗ tên đó đã thản nhiên vứt xuống đất.

Sinh thần đầu năm nay của ta, Yến Quý tặng ta một cái trâm cài gỗ do chính tay chàng làm.

Khi đó, để cho ta một bất ngờ, có một tháng chàng luôn về rất muộn.

Ta đã thoáng nghĩ rằng chàng có ai đó ở bên ngoài.

Có một buổi sáng sớm, ta lén theo chàng ra khỏi phủ, vào một căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô, thấy chàng đang tập trung học làm trâm cài gỗ từ một sư phụ.

Chiếc đầu tiên chàng làm được chạm khắc thô sơ, vừa làm xong chàng đã ném nó xuống đất một cách ghét bỏ.

Nhưng chiếc cuối cùng chàng đưa cho ta quả thực được khắc rất tinh tế và đẹp mắt.

Có lẽ chàng không hề biết rằng chiếc trâm mà chàng ghét bỏ ném đi đó đã được ta nhặt lại.

Sau khi đổi lại với Dương Nhược Hi, ta không mang theo bất kỳ trang sức và quần áo nào của thân phận vương phi.

Chỉ có chiếc trâm gỗ này, ta đã ích kỷ giữ lại cho riêng mình.