Chương 2 - Vương phi thế gả

6.

Mấy cái kim châm ngày hôm đó vừa mỏng vừa dài, mấy bà tử kia lại rất có kỹ xảo, đâm vào tận xương, khiến người ta đau đến toát mồ hôi lạnh.

Vết kim hôm đó sâu đến nỗi ta còn chẳng có ý định bỏ trốn.

Huống chi cả khu này đều có mấy tên to khỏe như trâu canh giữ trong ngoài nữa, ta chạy được cũng lạ.

Ta chỉ thực sự không hiểu tại sao Dương Nhược Hi lại lưu lạc vào tận thanh lâu.

Không phải cô ta bỏ trốn cùng tên chăn ngựa rồi sao?

Làm sao tự nhiên lại xuất hiện ở Kinh Thành để bị bán vào thanh lâu chứ?

Chỗ bị kim châm cũng chỉ hơi đỏ và sưng.

Sau khoảng nửa tháng hồi phục, vết thương gần như đã lành, chỉ còn một lớp sẹo nhỏ mờ mờ.

Thấy ta gần như đã khỏe lại, tú bà liền chuẩn bị cho ta đón khách.

Dù ta không còn là con gái nhưng dù sao cũng vẫn có nhan sắc, tú bà cẩn thận chọn cho ta một gã nam nhân có tiền có quyền, quan trọng là gã ra tay hào phóng.

7.

Từ sau khi được đưa ra khỏi phòng chứa củi, ta luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Không ngờ ả tú bà kia vẫn không tin, ả bỏ thuốc vào trà của ta.

Khi nhận thấy có điều bất thường, cơ thể ta đã nhũn ra, không còn sức lực.

Ta bị hai bà tử kéo đi.

Nhìn căn phòng đó càng lúc càng gần, lòng ta dần chùng xuống.

Ngay khi một ả đang giơ tay lên định mở cửa, ta thoáng thấy hai chàng trai khác lạ đi trên hành lang, hướng về phía chúng ta.

Trong đó có một người dáng cao gầy, chàng mặc áo gấm màu trắng, khoác áo choàng màu đen mà ta quen thuộc, thêu trên đó là những hoa văn hình trúc rất xinh đẹp.

Cái áo choàng đó do ta đã thức nhiều đêm để may, hoa văn cũng là do ta từng mũi từng mũi thêu lên.

Đó là món quà sinh nhật mà ta tặng cho Yến Quý.

Cả Kinh thành này cũng chỉ có một cái duy nhất đó thôi.

Khi nhận được nó, chàng vui mừng như một tên ngốc, bế ta quay vòng vòng, trẻ con thật.

Lúc bình thường chàng không bao giờ mặc nó, chỉ khi tham gia yến tiệc gì đó thì mới trịnh trọng khoác lên.

Sau đó chàng sẽ mỉm cười đi khoe khắp nơi: “Cái áo choàng này do chính tay phu nhân ta may đó.”

Bất kể người đó đang nói về chủ đề gì đi chăng nữa, chàng cũng có thể lái về chiếc áo choàng này, bắt đầu bằng câu: “ Cái áo choàng này do chính tay phu nhân ta may đó.”

Vì vậy nên sau này, ngay cả mấy người có quan hệ tốt với chàng cũng lắc đầu lảng đi luôn khi thấy chàng khoác cái áo này.

8.

Ta đột nhiên có rất nhiều sức, đẩy hai ả đang đỡ ta ra mà lao về phía Yến Quý.

Lao mình vào vòng tay của Yến Quý.

Mùi hương thơm mát quen thuộc bao lấy ta, mũi ta cảm thấy đau nhức, đôi mắt đỏ hoe.

Niềm vui đến quá đột ngột, ta thậm chí còn quên luôn không nghĩ tại sao Yến Quý lại đến lầu xanh.

Ta cảm nhận rõ ràng thân thể Yến Quý cứng đờ, muốn đẩy ta ra, khi chàng cúi xuống liền bắt gặp ánh mắt ta đang ngước lên nhìn chàng.

Bàn tay muốn đẩy ta ra của chàng dừng giữa không trung, ngây người trong giây lát.

Ta vội vàng nói: “Phu… Vương gia, cứu ta với!”

9.

Yến Quý nâng cằm ta lên, nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Ta tưởng chàng sẽ hỏi gì đó, không ngờ chàng không nói một lời, gọi tú bà đến, đưa cho ả một nghìn lượng bạc, chuộc ta ra.

Trên xe ngựa, Yến Quý lấy cái áo choàng dự phòng ra ném cho ta.

Ta hốt hoảng nhận ra mình vẫn đang mặc bộ quần áo mát mẻ, trong suốt, gần như nhìn thấy hết phong cảnh bên trong.

Bởi vì thuốc vẫn còn tác dụng, cả người ta mềm nhũn, rất lâu mới đưa được đôi tay run rẩy ra nhặt cái áo lên khoác vào người.

Trong lúc di chuyển, quần áo ta không cẩn thận bị kéo ra, lộ ra cặp đùi trắng mịn.

Yến Quý giữ tay ta lại, giọng sắc bén hỏi: “Chân bị làm sao thế kia?”

Ta nhận ra mình không còn là Tam vương phi nữa, Yến Quý cứ nhìn vào chân ta chằm chằm thế này thì có chút không phù hợp.

Nghe chàng hỏi như vậy, trong lòng ta có chút tủi thân, ngơ ngác nói: “Ta bị mấy bà tử trong kia đâm.”

10.

Khi Dương Nhược Hi thấy ta xuất hiện phía sau Yến Quý, ả sốc đến mức quên luôn khống chế biểu cảm của bản thân.

Vẫn may cho ả còn có Xuân Hương thông minh ở bên cạnh, nhắc nhở không cần quá hoảng sợ.

Ta vội bước tới, thân mật kéo tay áo của ả: “Đích tỷ, muội là Ngọc Nhi, tỷ còn nhớ không?”
Dương Nhược Hi có chút kinh ngạc.

Ta nói thêm: “Đích tỷ có phải quên Ngọc Nhi rồi không? Cũng phải, Ngọc Nhi từ nhỏ đã được phụ thân đưa đến điền trang, đích tỷ không nhớ Ngọc Nhi cũng là bình thường mà.”

Khi còn ở Hầu phủ, ta có lần tình cờ nghe được một người hầu nói Hầu phủ có một Nhị tiểu thư, tên Dương Vạn Ngọc, từ nhỏ đã yếu ớt nên được gửi tới điền trang ở Giang Nam.

Ta và Dương Nhược Hi giống nhau như vậy, Yến Quý chắc chắn sẽ không nghi ngờ đâu.

Nhưng nhất định không được để chàng biết phu nhân của chàng đã bị thay thế.

Dương Nhược Hi là tiểu thư của Hầu phủ, có Hầu phủ chống lưng, cùng lắm là bị Yến Quý hưu thôi.

Nhưng ta thì không, không quyền không thế, cũng không có ai chống lưng.

Nếu Yến Quý biết ta và Hầu phủ cùng nhau lừa đảo chàng bao lâu nay, nói không chừng chàng sẽ lấy ta ra làm cái bia trút giận mất.

Ta không dám mạo hiểm.

Vì vậy trong cái khó ló cái khôn, ta nhận luôn mình là Nhị tiểu thư của Hầu phủ.

Dù sao thì Nhị tiểu thư cũng rời kinh từ năm năm tuổi, chưa từng quay lại, chẳng ai biết bây giờ nàng trông như thế nào.

Ta và Dương Nhược Hi giống nhau đến thế, nói chúng ta là tỷ muội là hợp lý nhất rồi.

Dương Nhược Hi cuối cùng cũng hiểu ý ta, nhanh chóng nắm lấy tay ta, quan tâm nói: “Ngọc Nhi, sao muội lại tự mình trở lại Kinh Thành thế?”

Cứ như vậy, ta và Dương Nhược Hi diễn luôn một vở chị em lâu ngày gặp nhau trước mắt Yến Quý.

Yến Quý vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

Đến tận khi Dương Nhược Hi nói: “Phu quân, thiếp muốn đưa Ngọc Nhi về Hầu phủ. Cha với nương gặp muội ấy chắc sẽ vui lắm.”

Yến Quý cười nói: “Đã là muội muội của phu nhân thì không bằng ở lại Vương phủ mấy ngày đi, cùng với phu nhân tâm sự.”

Nói xong Yến Quý liền quay người bỏ đi.

Vừa đi được mấy bước, ta nghe Yến Quý nói: “Lục Hoa Viện còn bỏ trống đó, không bằng để muội muội ở đấy đi.”

Yến Quý không sao chứ.

Tại sao lại để ta ở Lục Hoa Viện?

Lục Hoa Viện ở ngay cạnh thư phòng của Yến Quý mà.

Nửa năm trước, khi còn là Vương phi, chính ta đã sai người cải tạo lại nơi này để biểu muội của Yến Quý ở.

Khi đó, ta và Yến Quý đã thành hôn nửa năm nhưng vẫn không có thai.

Thái Hậu rất không hài lòng, muốn Yến Quý cưới biểu muội, Mục Sở Sở, làm thiếp.

Ta cũng nghĩ rằng người mới sẽ được xếp vào hậu viện của Vương phủ, nên đã sai người cải tạo lại cái viện này.

Không ngờ Yến Quý lại nói chàng và Mục Sở Sở không hợp mệnh, nếu cưới biểu muội, chàng sẽ bị đoản mệnh.

Thái hậu không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ nhét thêm người vào phủ.