Chương 11 - Vi Vi Ơi
"Dạ có."
Tôi lấy bánh quy ra, trong túi bánh chỉ còn lại vài mảnh vụn, Thời Cẩm nhận lấy nhưng không đưa vào miệng mà chỉ hỏi: "Chị đã ăn bánh quy chưa?"
Tôi cười khẽ, nhẹ giọng nói: "Hôm qua chẳng phải em nghe thấy tiếng chị nhai bánh quy đó sao."
Tiểu Cẩm không nói gì nữa, tôi nhét viên kẹo trong túi vào tay em.
Em nói: "Em không cần."
"Em ăn đi.” Rồi tôi không nói gì nữa, trực tiếp rút tay về.
22
Cuộc gọi của mẹ đến vào giữa đêm, khi tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, tôi bị đánh thức, mơ hồ tưởng rằng đó là báo thức mình cài cho giấc ngủ trưa.
Tên mẹ hiện lên trên màn hình, tôi lập tức nghe máy làm Thời Cẩm cũng bị đánh thức.
Giọng mẹ đầy lo lắng, bà nói rất nhanh: "Ba mẹ sắp tới chỗ đội cứu hộ rồi, cố gắng chịu thêm chút nữa, đội cứu hộ vẫn đang đào bới."
Tôi dùng chút hơi tàn trả lời: "…Vâng."
Mẹ nhanh chóng ngắt lời: "Thời Cẩm đâu, Thời Cẩm có ổn không?... Thời Cẩm…?"
Tín hiệu không tốt, giọng mẹ đứt quãng, nhưng sự lo lắng vẫn khá rõ ràng.
Tôi định nói em vẫn ổn, cơn sốt cũng gần như hạ rồi nhưng không thể phát ra tiếng.
Thời Cẩm tỉnh lại thì liền trả lời, giọng em nghẹn ngào:
"Con đây. Mẹ đến nhanh đi, bọn con đói lắm…"
"Mẹ sắp tới rồi, nhờ chị con tìm xung quanh xem có gì ăn… Đừng sợ…"
Tín hiệu cắt đứt, Thời Cẩm muốn gọi lại nhưng không cuộc gọi nào thành công.
Điện thoại liên tục báo:
Pin sắp cạn.
Pin sắp cạn.
Pin sắp cạn.
Đầu óc tôi hơi mơ hồ, Thời Cẩm được nghe tiếng người thân thì hơi vui mừng, em nắm chặt tay tôi: "Chị ơi, chị ơi, chúng ta được cứu rồi."
Tôi nheo mắt, trước mắt vẫn là một màu đen kịt, trong đầu tôi hỗn loạn như một mớ bòng bong, có một giọng nói đang hỏi tôi: "Tại sao lại đến đây?"
Lại có giọng khác bảo: "Không cứu được đâu."
Chân mất cảm giác lại bắt đầu đau, cơn đau lan ra cả ngũ tạng.
Đau quá.
Tôi cố gắng hít thở, khoang mũi tràn ngập mùi bụi đất.
Đau quá.
Cơn đau giảm đi.
Rồi tôi bỗng cảm thấy lạnh, lạnh quá, lạnh quá. Cảm giác như toàn thân bị bao phủ bởi cơn rét buốt, từng sợi từng sợi như muốn chui sâu vào trong xương cốt.
"Lạnh quá…"
Thời Cẩm giật mình, lại gần nghe giọng tôi: "Chị lạnh à?"
Tôi không trả lời, em tiến đến ôm tôi, cơ thể em ấm áp: "Chị còn lạnh không?"
Tôi không nói gì, giọng em mang theo chút nghẹn ngào: "Chị ơi, mẹ sắp tìm thấy chúng ta rồi."
"Mẹ sắp tới rồi, chị ơi."
"Chị ơi… Chị ơi…"
Nỗi sợ hãi chậm trễ bùng lên như những cơn sóng, ào ào nuốt chửng tôi. Từ giữa đống hỗn độn trong đầu, tôi nghe thấy phán quyết số mệnh muộn màng.
Nó nói với tôi:
Vi Vi, mày sắp chet rồi!
23
Tôi cầm điện thoại lên mà tay run lẩy bẩy, cảnh báo pin bằng 0 liên tục hiện lên.
Tôi run rẩy gõ hai chữ, liên tục nhấn nút gửi đi.
Gửi đi.
Gửi đi.
Lại gửi tiếp.
Trước khi kịp thấy thông báo lần cuối có thành công hay không, màn hình điện thoại chìm vào bóng tối.
Tôi buông tay xuống, nói với Thời Cẩm: "Vẫn lạnh lắm."
Em cẩn thận ôm lấy tôi, giọng em đã nghẹn ngào: "Sắp... sắp không lạnh nữa đâu."
Giống như hồi nhỏ vô tình làm vỡ bộ ấm trà mà ba yêu quý nhất, bị ba bắt mặc đồ bộ vải mỏng ra ngoài đứng mười lăm phút, vừa run vừa chảy nước mắt, nước mũi đầy mặt.
Cuối cùng có người đẩy cửa ra, người đó gọi tôi vào, bảo đừng để lạnh quá.
Là mẹ.
Mẹ nói: "Lại đây, Vi Vi. Đến với mẹ, sẽ không lạnh nữa."
"Mẹ."
Tôi khẽ gọi.
"Mẹ."
Tôi chạy về phía mẹ, Thời Cẩm gần như khóc.
"Mẹ sắp đến rồi. Chị, chúng ta sắp được gặp mẹ rồi… Chị, mẹ sắp đến rồi."
Em lắp bắp trả lời tôi.