Chương 10 - Vi Vi Ơi

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.

 

Không có tín hiệu, không gọi được.

 

Tôi thở dài, dùng ánh sáng điện thoại rọi lên khuôn mặt Tạ Thời Cẩm, khuôn mặt xinh xắn của em đỏ bừng, hai hàng nước mắt lăn dài, trông thật đau lòng.

 

"Không đâu."

 

"Chúng ta sẽ sống sót."

 

20

 

Tôi bảo Tạ Thời Cẩm cầm điện thoại soi tìm xung quanh xem có gì hữu ích không, em thò nửa người ra, lục lọi một lúc rồi moi được một chai nước đã bị người khác uống gần hết, không còn nhiều lắm, nhưng em khóc mệt nên khát nước, uống một ngụm rồi hỏi tôi có muốn uống không.

 

Tôi cũng uống một ngụm.

 

Để giữ sức, Tạ Thời Cẩm ngồi yên bên cạnh tôi, tôi dùng điện thoại gọi cho ba mẹ nhưng không thể nào kết nối, đến nửa đêm, Tạ Thời Cẩm mệt quá thiếp đi.

 

Tôi liền nhắn tin, gõ chữ.

 

“Ba mẹ, Nhã Nhã với con bị chôn dưới phòng y tế ở trường rồi.”

 

Nhấn nút gửi.

Gửi thất bại.

 

Nhấn nút gửi.

Gửi thất bại.

 

Gửi thất bại.

Gửi thất bại.

Gửi thất bại.

 

 

Tôi cầm điện thoại quơ qua khắp nơi, cuối cùng đến lần thứ một trăm chín mươi mấy thì gửi đi được.

 

Tin nhắn được trả lời vào chiều hôm sau.

 

“Đừng cử động lung tung, giữ sức, ba mẹ đang đến cứu các con. Hãy chăm sóc tốt cho em gái.”

 

Khi đọc tin nhắn, bụng Tạ Thời Cẩm bỗng nhiên kêu lên, đã một ngày chúng ta không ăn gì rồi, tôi mò trong túi thấy gói bánh quy, có hơi lơ đãng bần thần.

 

‘Hãy chăm sóc tốt cho em gái.’

 

Trong bóng tối, tin nhắn đó lại hiện ra trước mắt tôi, tôi lấy gói bánh ra, đưa cho Tạ Thời Cẩm.

 

"Chỉ còn một gói bánh quy."

 

Em sững lại, nhanh chóng xé bao rồi cắn một miếng, sau đó trả lại cho tôi, trên bánh chỉ có một dấu răng nhỏ xíu, nhưng em đã nhai rất lâu, hiếm khi tôi ở cạnh Tạ Thời Cẩm trong hòa bình thế này.

 

Chân tôi vẫn đau, Tạ Thời Cẩm cuối cùng cũng nuốt xong miếng bánh, em lại nằm xuống cạnh tôi.

 

Em khẽ gọi: "Chị ơi."

 

"Ừ."

 

"Có phải chị không thích em không?"

 

Tôi không nói gì, cơn đau ở chân không biết là do hôm qua còn sót lại hay vẫn đang tiếp diễn, tôi nhớ mẹ từng nói: "Vi Vi, mẹ sinh Nhã Nhã là vì con đấy."

 

Tôi hơi muốn cười.

 

Tạ Thời Cẩm lại nói: "Em nghĩ chắc là chị có thích em. Nếu không chị đã không đi tìm em."

 

Tôi vẫn không nói gì.

 

Bụng Tạ Thời Cẩm lại kêu lên, tôi đưa gói bánh cho em, bánh đã bị nghiền nát.

 

Tạ Thời Cẩm lại nhai rất lâu: "Chị, chị cũng ăn đi."

 

21

 

Phần lớn thời gian tôi với Thời Cẩm đều im lặng nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng em dậy, vươn vai một chút, tôi có thể cảm nhận chân của mình dần không còn là của tôi nữa, cũng cảm nhận được theo dòng thời gian trôi qua, Thời Cẩm từ hoảng loạn đến bình tĩnh, rồi lại dần rơi vào sự sợ hãi.

 

Ba mẹ vẫn chưa đến.

 

Khi dư chấn xảy ra, Thời Cẩm co rút lại bên cạnh tôi, nắm chặt tay tôi, những viên đá nhỏ và bụi liên tục rơi xuống làm em ho khan mấy tiếng.

 

Tôi không dám dùng điện thoại quá nhiều vì pin sắp cạn kiệt rồi, Thời Cẩm ăn rất ít, cơn sốt vẫn chưa giảm, người em cũng không còn sức sống.

 

Ngày thứ tư bị mắc kẹt, chân tôi hoàn toàn mất cảm giác, lưng bị tì vào đá rất khó chịu, cảm giác đói bị thay thế bởi cơn đau bụng, cổ họng như có một ngọn lửa sắp bùng cháy.

 

Tôi gửi tin nhắn thứ hai, không biết là lần thứ bao nhiêu nhưng cuối cùng cũng đã gửi được.

 

Thời Cẩm không dám khóc, em thút thít trong câm lặng, em nói không muốn chết.

 

Tôi lên tiếng, giọng đã khàn đi, tôi bảo: "Em sẽ không chết đâu."

 

Thời Cẩm dịch người đưa cho tôi chai nước đã gần hết, tôi uống một chút, cơn nóng rát ở cổ họng không giảm đi chút nào.

 

Tôi hỏi Thời Cẩm: "Em có đói không?"