Chương 5 - Sứ Mệnh Áp Đảo - Tuyết Chi
5
Sau khi chuyện đó xảy ra, ta từng nhờ người của Ngô gia giúp đỡ.
Dù sao cha ta cũng là quan lại, nếu ông ta có thể nói đỡ cho sư phụ thì sư phụ sẽ không phải sống quá khổ sở khi ở trong ngục giam.
Nào ngờ cha ta chỉ bực tức phất tay áo: “Ngươi đúng là tai tinh, nay còn dính đến cả kiện cáo liên quan tới mạng người nữa chứ.”
Ngô Thư Nguyệt lấy khăn che miệng rồi cười nhẹ: “Tuyết Chi à, muội đúng là không hiểu chuyện. Vì một lão già không biết ở đâu ra mà dám để cha đắc tội với đồng lưu như Lưu Thái thú.”
Không ai quan tâm đến tính mạng của sư phụ.
Người duy nhất có thể cứu ông ấy chỉ có mỗi ta mà thôi.
Phương thuốc kia chính là hy vọng cuối cùng của ta.
Thái tử xử lý lũ lụt xong, lúc đi qua Vân Thành thì dính phải bệnh dịch, nghe đâu hôm nay sẽ tới nhà ta nghỉ ngơi.
Ta đã gặp Thái tử, đấy là một chàng thanh niên lạnh lùng xa cách, như tuyết giữa rừng tùng, như mây trên đỉnh núi.
Vậy mà người lạnh lùng như thế đã từng ngăn kẻ khác gọi ta là tai tinh, từng tiện tay đưa ngọc bội mang theo bên người cho ta chỉ vì trông thấy tiểu thư Ngô phủ như ta mà chẳng có lấy một món trang sức nào.
Nếu ta có thể nghiên cứu và tạo ra phương thuốc kia, chữa khỏi cho Thải tử và dân chúng toàn thành thì đấy chính là công lớn.
Đến khi đó, ta sẽ cầu xin hắn, dùng công lao của mình để đổi lấy tính mạng cho sư phụ, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ mọi công lao đều thuộc về Ngô Thư Nguyệt.
Để phòng ngừa bí mật bị lộ ra, Ngô Thư Nguyệt nhốt ta vào phòng chứa củi, khắp người ta bị trói bởi dây thừng, đúng là sống không được mà ch.ế.t cũng chẳng xong.
Thời gian cứ trôi qua từng chút, ta biết mình không thể đợi thêm nữa.
Sư phụ không chờ được nữa, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là đến ngày ông ấy bị chém đầu rồi.
Ta cố gắng chà tay xuống đất, chà đến khi máu tươi đầm đìa, cuối cùng, sợi dây thừng cũng đứt ra.
Ta chật vật cởi dây thừng rồi lảo đảo lao ra khỏi phòng chứa củi.
Ta cố gắng vượt qua cơn đau trên người để chạy ra đường lớn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe thật lộng lẫy đi ngang qua.
Trên chiếc xe đó chính là Thái tử và Ngô Thư Nguyệt.
Dân chúng quỳ gối hai bên đường, hô to ân đức của Thái tử phi.
Lúc này ta mới biết, Ngô Thư Nguyệt đã thành Thái tử phi rồi.
Sau khi chuyện đó xảy ra, ta từng nhờ người của Ngô gia giúp đỡ.
Dù sao cha ta cũng là quan lại, nếu ông ta có thể nói đỡ cho sư phụ thì sư phụ sẽ không phải sống quá khổ sở khi ở trong ngục giam.
Nào ngờ cha ta chỉ bực tức phất tay áo: “Ngươi đúng là tai tinh, nay còn dính đến cả kiện cáo liên quan tới mạng người nữa chứ.”
Ngô Thư Nguyệt lấy khăn che miệng rồi cười nhẹ: “Tuyết Chi à, muội đúng là không hiểu chuyện. Vì một lão già không biết ở đâu ra mà dám để cha đắc tội với đồng lưu như Lưu Thái thú.”
Không ai quan tâm đến tính mạng của sư phụ.
Người duy nhất có thể cứu ông ấy chỉ có mỗi ta mà thôi.
Phương thuốc kia chính là hy vọng cuối cùng của ta.
Thái tử xử lý lũ lụt xong, lúc đi qua Vân Thành thì dính phải bệnh dịch, nghe đâu hôm nay sẽ tới nhà ta nghỉ ngơi.
Ta đã gặp Thái tử, đấy là một chàng thanh niên lạnh lùng xa cách, như tuyết giữa rừng tùng, như mây trên đỉnh núi.
Vậy mà người lạnh lùng như thế đã từng ngăn kẻ khác gọi ta là tai tinh, từng tiện tay đưa ngọc bội mang theo bên người cho ta chỉ vì trông thấy tiểu thư Ngô phủ như ta mà chẳng có lấy một món trang sức nào.
Nếu ta có thể nghiên cứu và tạo ra phương thuốc kia, chữa khỏi cho Thải tử và dân chúng toàn thành thì đấy chính là công lớn.
Đến khi đó, ta sẽ cầu xin hắn, dùng công lao của mình để đổi lấy tính mạng cho sư phụ, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ mọi công lao đều thuộc về Ngô Thư Nguyệt.
Để phòng ngừa bí mật bị lộ ra, Ngô Thư Nguyệt nhốt ta vào phòng chứa củi, khắp người ta bị trói bởi dây thừng, đúng là sống không được mà ch.ế.t cũng chẳng xong.
Thời gian cứ trôi qua từng chút, ta biết mình không thể đợi thêm nữa.
Sư phụ không chờ được nữa, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là đến ngày ông ấy bị chém đầu rồi.
Ta cố gắng chà tay xuống đất, chà đến khi máu tươi đầm đìa, cuối cùng, sợi dây thừng cũng đứt ra.
Ta chật vật cởi dây thừng rồi lảo đảo lao ra khỏi phòng chứa củi.
Ta cố gắng vượt qua cơn đau trên người để chạy ra đường lớn, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe thật lộng lẫy đi ngang qua.
Trên chiếc xe đó chính là Thái tử và Ngô Thư Nguyệt.
Dân chúng quỳ gối hai bên đường, hô to ân đức của Thái tử phi.
Lúc này ta mới biết, Ngô Thư Nguyệt đã thành Thái tử phi rồi.