Chương 4 - Quỷ Dữ Trong Y Học - Tuyết Chi
4
Ta đã bị gọi là tai tinh từ lúc vừa mới lọt lòng.
Đầu tiên, mẹ ta qua đời vì bị rong huyết ngay khi sinh ra ta.
Sau đó, đại phu nhân cũng nhiều lần mắc bệnh từ khi ta chào đời.
Đến khi ta được hai, ba tuổi gì đấy, đường làm quan của cha ta cũng trở nên khó khăn hơn trước.
Thế là mọi người bắt đầu tin rằng ta là tai tinh.
Chỉ cần gặp trắc trở là bọn họ lại đổ hết lên đầu ta.
Đương nhiên bọn họ chẳng thể nuôi một tai tinh như ta được, bởi vậy họ ném ta ra ngoài, mặc ta tự sinh tự diệt.
Cũng may sư phụ đưa ta về nhà, nấu cơm cho ta ăn, dạy ta đọc và viết.
Ông ấy là một lão lang trung gầy gò, mở y quán nho nhỏ ở phía Tây Kinh thành. Những nét chữ đầu tiên ta viết chính là tên của mấy loại thuốc.
Ta từng hỏi sư phụ: “Con là tai tinh, người không sợ con truyền vận rủi cho người sao?”
Sư phụ cười tủm tỉm xoa đầu ta: “Tai tinh gì chứ, Chi Chi của chúng ta đọc sách y một lần là thuộc làu rồi, chắc chắn sau này con sẽ là bậc thầy trong y học. Sư phụ thấy con là phúc tinh mới đúng!”
Nhưng sư phụ của ta vẫn gặp vận xui.
Ngày đó, lúc ông ấy đi qua một con ngõ vắng thì trông thấy đám công tử đang bắt nạt một nữ tử.
Nữ tử kia không những bị lột sạch áo quần mà còn quỳ trên đất bò đi như chó. Nàng ta nhìn người xung quanh cầu cứu, vậy mà bọn họ đều vội vã đi qua như chẳng thấy gì.
Sư phụ của ta xông tới.
Ông ấy muốn bảo vệ nữ tử ấy, thế là nhóm người nọ đẩy ông ấy thật mạnh, hai bên xảy ra ẩu đả, rồi chẳng biết thế nào mà kẻ cầm đầu đám công tử kia ngã xuống, phần gáy đập phải góc nhọn của tảng đá nên mất mạng ngay tại chỗ.
Tên đó chính là con trai của Lưu Thái thú.
Vì chuyện đó mà sư phụ ta phải ngồi t.ù, đám người có mặt khi ấy đều nhất trí khai ông ấy là kẻ gi.ế.t người.
Ta dồn hết tiền trong túi mới có thể gặp sư phụ một lần. Lúc vào ngục, ta khóc lóc hỏi ông ấy, “Có không nhớ mặt thì người cũng thấy bọn họ toàn mặc cẩm bào cơ mà? Bọn họ không phú cũng quý, người như chúng ta có thể đụng vào ư?”
Sư phụ ta ngồi trên đống cỏ khô, trông ông ấy già đi rất nhiều. Nghe ta hỏi, ông ấy bỗng nở nụ cười ngây dại.
“Nếu là khi trước thì có lẽ ta đã không quan tâm rồi. Nhưng nhìn thấy nữ tử kia, ta lại nhớ đến Chi Chi. Ta sợ sau này Chi Chi của ta bị bắt nạt thì không có ai giúp đỡ.”
Cho nên ông ấy mới xông ra, mặc kệ tất cả để cứu nữ tử kia.
Vậy mà, lúc sư phụ ta bị giam giữ thì nữ tử kia và người nhà của nàng ta chẳng xuất hiện lấy một lần.
Ta đã bị gọi là tai tinh từ lúc vừa mới lọt lòng.
Đầu tiên, mẹ ta qua đời vì bị rong huyết ngay khi sinh ra ta.
Sau đó, đại phu nhân cũng nhiều lần mắc bệnh từ khi ta chào đời.
Đến khi ta được hai, ba tuổi gì đấy, đường làm quan của cha ta cũng trở nên khó khăn hơn trước.
Thế là mọi người bắt đầu tin rằng ta là tai tinh.
Chỉ cần gặp trắc trở là bọn họ lại đổ hết lên đầu ta.
Đương nhiên bọn họ chẳng thể nuôi một tai tinh như ta được, bởi vậy họ ném ta ra ngoài, mặc ta tự sinh tự diệt.
Cũng may sư phụ đưa ta về nhà, nấu cơm cho ta ăn, dạy ta đọc và viết.
Ông ấy là một lão lang trung gầy gò, mở y quán nho nhỏ ở phía Tây Kinh thành. Những nét chữ đầu tiên ta viết chính là tên của mấy loại thuốc.
Ta từng hỏi sư phụ: “Con là tai tinh, người không sợ con truyền vận rủi cho người sao?”
Sư phụ cười tủm tỉm xoa đầu ta: “Tai tinh gì chứ, Chi Chi của chúng ta đọc sách y một lần là thuộc làu rồi, chắc chắn sau này con sẽ là bậc thầy trong y học. Sư phụ thấy con là phúc tinh mới đúng!”
Nhưng sư phụ của ta vẫn gặp vận xui.
Ngày đó, lúc ông ấy đi qua một con ngõ vắng thì trông thấy đám công tử đang bắt nạt một nữ tử.
Nữ tử kia không những bị lột sạch áo quần mà còn quỳ trên đất bò đi như chó. Nàng ta nhìn người xung quanh cầu cứu, vậy mà bọn họ đều vội vã đi qua như chẳng thấy gì.
Sư phụ của ta xông tới.
Ông ấy muốn bảo vệ nữ tử ấy, thế là nhóm người nọ đẩy ông ấy thật mạnh, hai bên xảy ra ẩu đả, rồi chẳng biết thế nào mà kẻ cầm đầu đám công tử kia ngã xuống, phần gáy đập phải góc nhọn của tảng đá nên mất mạng ngay tại chỗ.
Tên đó chính là con trai của Lưu Thái thú.
Vì chuyện đó mà sư phụ ta phải ngồi t.ù, đám người có mặt khi ấy đều nhất trí khai ông ấy là kẻ gi.ế.t người.
Ta dồn hết tiền trong túi mới có thể gặp sư phụ một lần. Lúc vào ngục, ta khóc lóc hỏi ông ấy, “Có không nhớ mặt thì người cũng thấy bọn họ toàn mặc cẩm bào cơ mà? Bọn họ không phú cũng quý, người như chúng ta có thể đụng vào ư?”
Sư phụ ta ngồi trên đống cỏ khô, trông ông ấy già đi rất nhiều. Nghe ta hỏi, ông ấy bỗng nở nụ cười ngây dại.
“Nếu là khi trước thì có lẽ ta đã không quan tâm rồi. Nhưng nhìn thấy nữ tử kia, ta lại nhớ đến Chi Chi. Ta sợ sau này Chi Chi của ta bị bắt nạt thì không có ai giúp đỡ.”
Cho nên ông ấy mới xông ra, mặc kệ tất cả để cứu nữ tử kia.
Vậy mà, lúc sư phụ ta bị giam giữ thì nữ tử kia và người nhà của nàng ta chẳng xuất hiện lấy một lần.