Chương 4 - Bạn Cùng Phòng Thối Hoắc - tuyển tập các truyện vả mặt bạn cùng phòng

Không điện còn có thể nhịn nhưng cắt luôn cả điều hòa thì đúng là chết người.

Tôi nghe tiếng động ở phòng vũ đạo, chỉ chốc lát sau trong phòng đã truyền đến thanh âm ríu rít:

“Nóng chết mất, nhiệt chết mất thôi, khi nào mới sửa xong công tắc điện đây.”

“Cả người đều là mồ hôi, khó chịu quá đi mất.”

Rồi sau đó những tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ bùng nổ trong phòng vũ đạo:

“Mùi gì vậy nhỉ?”

“Hình như mùi này hơi hôi?”

“Tôi cũng nghe được, hôi chết đi mất, khó ngửi quá…”

Cuối cùng cũng có người nhạy bén phát hiện ngọn nguồn xuất xứ là từ Hạ Thanh Thanh:

“Hạ Thanh Thanh, có phải là mùi trên người cậu không?”

Hạ Thanh Thanh nháy mắt kêu lên cứ như bị người dẫm phải đuôi: “Các cậu nói cái gì thế, sao trên người tôi lại có mùi hôi được, trước khi ra ngoài tôi đã tắm một lần rồi!”

Nhưng bạn học nhận ra điều khác thường ngày càng nhiều:

“Không đúng, hình như là nó phát ra từ người Hạ Thanh Thanh thật!”

“Đúng vậy, tôi cũng ngửi được mùi trên người cậu ta.”

“Hơn nữa còn là mùi cá chết, nghe mắc ói quá.”

Hạ Thanh Thanh cật lực giải thích nhưng tiếng chỉ trích bên cạnh càng ngày càng nhiều, nó che lấp toàn bộ thanh âm của Hạ Thanh Thanh.

Tốt lắm, cái hộp thối đã được mở ra, bây giờ đến lượt tôi lên sân khấu.

Tôi lại mở công tắc nguồn điện, ánh đèn chói mắt một lần nữa chiếu sáng phòng vũ đạo

Hạ Thanh Thanh giống như một con chuột hoảng sợ bị các bạn học vây xung quanh, mỗi người đều bịt mũi lại và nhìn Hạ Thanh Thanh một cách ghét bỏ.

Tôi lắc lư đi vào phòng vũ đạo.

06.

Hạ Thanh Thanh đầu tiên là kinh ngạc nhìn tôi, rồi sau đó giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vội hướng ánh mắt cầu xin về phía tôi: “Trần Gia, sao cậu lại tới đây?”

“Gia Gia, cậu mau tới đây chứng minh cho tôi đi, mọi người đều nói trên người tôi có mùi, cậu là bạn cùng phòng của tôi chắc chắn cậu biết tôi là người rất thích vệ sinh…”

“Cậu mau nói cho mọi người biết mỗi ngày tôi đều tắm rửa đúng không?”

Mồ hôi đã làm chảy lớp phấn nền trên mặt Hạ Thanh Thanh, mất đi lớp trang điểm càng làm Hạ Thanh Thanh nhếch nhác chật vật.

Tôi chậm rãi gật gật đầu: “Được, để tôi đứng ra làm chứng, Hạ Thanh Thanh đương nhiên đã tắm rửa và giặt giũ…”

“Nhưng mà là vào… Để tôi tính ngày thử xem, là vào một tháng trước.”

“Quần lót thì mới thay ngày hôm qua, bởi vì cái quần lót đó đã mặc hai tháng rồi, thật sự bẩn đến mức không thể nào mặc tiếp được nữa.”

“Cho nên cái mùi hôi này quả thật chính là mùi xuất phát từ cơ thể Hạ Thanh Thanh mà ra.”

Mọi người trong phòng vũ đạo vừa bịt mũi vừa nhìn về phía Hạ Thanh Thanh.

Hạ Thanh Thanh phát ra một tiếng thét đầy tuyệt vọng: “Trần Gia, cậu đang nói cái gì vậy hả?”

Tôi cười lạnh hồi: “Chẳng lẽ tôi nói được không đúng à?”

“Cậu đã treo cái quần lót mặc hai tháng kia lên đầu giường của tôi, giáo viên phụ trách đến cậu còn đổ oan lên đầu tôi nữa mà!”

“Cậu chẳng những mất vệ sinh mà nội tâm còn dơ bẩn giống hệt thân thể vậy!”

Gương mặt Hạ Thanh Thanh tái nhợt: “Gia Gia, chúng ta là là bạn cùng phòng ký túc xá mà, sao cậu có thể nói tôi như vậy chứ, cái quần lót kia rõ ràng là của cậu.”

Nước mắt cá sấu trào ra.

Hạ Thanh Thanh nhỏ giọng khóc nức nở, bộ dạng khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.

Tôi trợn trắng mắt, con mẹ nó kỹ nữ này lại bắt đầu diễn.

Một nam sinh cao lớn đi ra từ trong đám người, bảo vệ Hạ Thanh Thanh đằng sau lưng: “Câm miệng, tôi không cho phép cậu bôi nhọ Thanh Thanh như vậy, Thanh Thanh bị oan, ọe…”

Nam sinh nói xong lời cuối cùng cũng không nhịn được mà nôn ra.

Oan uổng cái con khỉ, chính cậu ta cũng nôn ra rồi kìa.