Chương 3 - Từng Lớp Màn Che
Sắc mặt Lâm thị tức khắc biến thành trắng bệch, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi tột độ.
“Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó, ta là di mẫu của nó, cháu ngoại giống di mẫu thì có gì lạ.” Bà ta khản giọng gào lên, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống như đang chột dạ.
Lý Hương Liên càng sợ hãi đến mức run bần bật, trốn sau lưng Lâm thị không dám ló đầu ra.
Ta lại không định buông tha cho họ như vậy: “Giống di mẫu thì không lạ.”
“Nhưng giống đến mức này, ngay cả vị trí nốt ruồi đỏ sau dái tai cũng giống hệt nhau thì chẳng phải là quá trùng hợp sao?”
Ta chỉ vào sau tai Lý Hương Liên, lại chỉ vào Lâm thị, ánh mắt mọi người đều thuận theo ngón tay ta mà nhìn.
Quả nhiên, sau tai hai người đều có một nốt ruồi đỏ cực nhỏ, vị trí không sai một ly. Lần này, ngay cả người chậm chạp nhất cũng nhận ra có điều không ổn.
Lâm thị hoàn toàn hoảng loạn, bà ta muốn che tai Lý Hương Liên lại, lại muốn bịt miệng mọi người.
“Không phải, không phải thế này, đây là trùng hợp.”
“Giang Cẩm, con điên rồi, con muốn hủy hoại phủ Tướng quân sao?!”
“Hủy hoại phủ Tướng quân chẳng phải chính là mẹ sao?” Ta từng bước ép sát bà ta, giọng nói lạnh lẽo: “Vì một đứa cháu ngoại, người bạc đãi con gái ruột, thậm chí không tiếc dùng danh tiếng của phủ Tướng quân để lót đường cho nó.”
“Nay chuyện bại lộ, người lại trách con?”
“Mẹ, người có dám thề trước mặt mọi người rằng Lý Hương Liên thật sự chỉ là cháu ngoại của người không?”
“Nếu người nói dối, xin để người thân bại danh liệt, chết xuống mười tám tầng địa ngục, để Lý Hương Liên vĩnh viễn bị người đời phỉ nhổ, rơi vào hạng tiện tịch bị thế gian khinh rẻ.”
“Câm miệng, ngươi câm miệng cho ta!”
Lâm thị sụp đổ, bà ta giơ tay định tát ta một cái nữa. Nhưng lần này, ta không để bà ta toại nguyện. Ta chộp lấy cổ tay bà ta, ghì chặt lại.
“Đánh con? Bây giờ người còn tư cách đó sao?”
Ta dùng lực hất ra, Lâm thị loạng choạng lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã nhào.
“Nếu mẹ đã không muốn nói thật, vậy đừng trách nữ nhi bất hiếu.”
Ta quay người lại, đối mặt với mọi người, dõng dạc nói: “Các vị, không giấu gì mọi người, ta đã sớm điều tra được rồi, vị biểu muội này căn bản không phải trẻ mồ côi gì cả.”
“Mà chính là con gái do mẹ ta tư thông với biểu ca nhà ngoại sinh ra từ khi chưa xuất giá!”
“Cha ta quanh năm chinh chiến sa trường, tin tưởng bà ta, kính trọng bà ta, nào ngờ bao nhiêu năm nay luôn là nuôi con cho kẻ khác.”
“Thậm chí bà ta còn muốn giẫm đạp ta dưới chân để con gái riêng của bà ta thượng vị, gả vào hào môn!”
“Yến tiệc thưởng mai hôm nay vốn là một màn kịch mẹ con họ bày ra để bêu xấu ta, nhằm làm nổi bật tài hoa của Lý Hương Liên.”
“Tiếc là, ta không diễn cùng các người nữa!”
Vụ bê bối này thực sự quá lớn, khiến mọi người sững sờ kinh ngạc. Sắc mặt Vương Văn Viễn lại càng khó coi như vừa nuốt phải ruồi.
Hắn vừa mới nãy còn ân cần với Lý Hương Liên, nếu chuyện này là thật, chẳng phải hắn đang nịnh bợ một đứa con hoang sao? Chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của phủ Thượng thư còn để đâu nữa?
Lâm thị ngã quỵ xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Bà ta biết xong rồi, tất cả xong rồi.
Danh tiếng, địa vị, tất cả những gì bà ta dày công gây dựng đều sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc này.
Lý Hương Liên lại càng khóc đến suýt ngất, níu lấy vạt váy Lâm thị mà gọi mẹ. Tiếng “mẹ” này đã hoàn toàn khẳng định lời ta nói là thật.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng quát giận dữ: “Đang làm loạn cái gì thế này?!”
6
Giọng nói này trầm ổn đầy uy lực, mang theo sự oai nghiêm của người dạn dày sa trường.
Ta đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy một dáng người cao lớn vạm vỡ sải bước đi tới, phía sau là vài thân binh. Cả người phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vừa mới vội vã trở về.
Ngày hôm qua để chuẩn bị cho vở kịch hay này, ta đã đặc biệt bảo Tiểu Đào đến trạm xá gửi tin cho thân binh của cha, nói trong phủ có chuyện, bảo ông sớm về.
Không ngờ cha lại về nhanh đến vậy.
Sống mũi ta cay xè, lần này là thật lòng muốn khóc.
“Cha!” Ta đẩy đám đông ra, lao đến quỳ trước mặt ông: “Nữ nhi bất hiếu, vào lúc này lại làm chuyện ‘vạch áo cho người xem lưng’, nhưng nữ nhi thực sự… không nhịn nổi nữa rồi!”
Cha thấy ta mặc bộ kỵ trang này thì thoáng ngẩn ra, sau đó trong mắt lóe lên một tia an lòng.
Nhưng khi ông thấy Lâm thị và Lý Hương Liên đang phủ phục dưới đất, cùng với dáng vẻ chỉ trỏ của mọi người xung quanh, sắc mặt lập tức đen sầm lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cẩm Nhi, con nói đi!”
Ta không hề thêm mắm dặm muối đem chuyện vừa xảy ra, cùng với việc Lâm thị đối xử phân biệt giữa ta và Lý Hương Liên bao năm qua nhất nhất kể hết ra.
Cha càng nghe sắc mặt càng khó coi, đến cuối cùng cả khuôn mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước. Ông nhìn về phía Lâm thị, ánh mắt sắc lẹm như dao: “Nó nói có đúng không?”
Lâm thị run rẩy bò tới, muốn ôm lấy đùi cha: “Lão gia, oan uổng quá, đều là con bé Cẩm Nhi này nói bậy đấy.”
“Nó đố kỵ Liên Nhi, nó muốn hại chết thiếp mà. Lão gia, người phải tin thiếp, bao nhiêu năm nay thiếp vì cái nhà này…”
“Cút ra.”
Cha tung một cước đá văng bà ta, ông không phải kẻ ngốc. Bao nhiêu năm qua dù ông không thường xuyên ở nhà nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được Lâm thị tốt quá mức với Lý Hương Liên.
Chỉ là vì tin tưởng nên ông chưa từng nghĩ ngợi nhiều. Nay từng lớp màn che bị ta xé bỏ, những chi tiết từng bị bỏ qua bỗng chốc xâu chuỗi lại với nhau.
Ông nhìn Lý Hương Liên, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng ta và Lâm thị một hồi. Đó là ánh mắt tôi luyện từ chiến trường, nhìn thấu vạn vật.
Chỉ nhìn một cái, ông đã nhận ra manh mối: “Người đâu.”
Cha ra lệnh một tiếng, thân binh phía sau lập tức tiến lên.
“Đem người đàn bà này, cùng cái loại… nghiệt chướng kia, tất cả dẫn về phủ nghiêm ngặt trông giữ.”
“Còn nữa, đi tra, tra cho ta tận gốc rễ chuyện năm xưa. Ta không tin trên đời này còn có bức tường nào không lọt gió.”
Lâm thị hoàn toàn tuyệt vọng.
Bà ta biết một khi cha bắt đầu tra thì những chuyện cũ được bà ta cố tình che đậy tuyệt đối không giấu được. Bà ta gục xuống đất như một bãi bùn nhão, không còn chút dáng vẻ quý phu nhân cao quý thường ngày nữa.
Ta đứng bên cạnh cha, nhìn Lâm thị và Lý Hương Liên bị lôi đi, lòng không một chút gợn sóng.
Đây gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.
7
Cha làm việc sấm rền gió cuốn, chẳng quá ba ngày đã điều tra rõ ràng mọi chân tướng.
Ông lệnh cho thân binh lục soát sổ sách điền trang hồi môn của Lâm thị, phát hiện mỗi năm bà ta đều âm thầm gửi một lượng bạc khổng lồ về Giang Nam cho biểu ca của mình.
Lại thông qua mật tuyến ở Giang Nam tìm được bà đỡ đã từng đỡ đẻ cho Lâm thị năm xưa.
Bà đỡ sau khi bị Lâm thị dùng tiền bịt đầu mối đã luôn ẩn dật ở làng quê, nay cuối cùng cũng mở miệng, làm chứng Lý Hương Liên chính là con do Lâm thị sinh ra trước khi xuất giá.
Còn về những bức thư từ, Lâm thị vốn đã đốt sạch, nhưng không ngờ vị biểu ca kia lại si tình không đổi, đem thư sao chép lại thành bản phụ cất giấu trong nhà, nay cũng bị lục soát ra, chứng cứ rành rành như sắt.
Hóa ra năm xưa Lâm thị và biểu ca tư định chung thân, sau khi mang thai ngoài ý muốn thì bị Lâm gia dùng vũ lực chia rẽ.
Bà ta mượn cớ đi chùa cầu phúc để lén lút sinh con, gửi nuôi ở một nhánh xa của Lý gia, bên ngoài nói dối là con gái mồ côi của Lý gia.
Sau này bà ta bị ép gả cho cha ta, nhưng vẫn thủy chung không quên được biểu ca, bèn mượn cớ Lý gia gặp nạn để đón Lý Hương Liên vào phủ, đem tất cả sự thiếu sót bù đắp lên đứa con riêng này.
Còn ta, trong mắt bà ta chỉ là sản vật của việc bất đắc dĩ phải gả cho một kẻ thô kệch, là bằng chứng cho nỗi nhục nhã của bà ta.
Thế nên bà ta mới chèn ép ta, bạc đãi ta, thậm chí muốn hủy hoại ta để Liên Nhi của bà ta có thể dẫm lên hài cốt của ta mà thượng vị.
Ngày tra rõ chân tướng, cha tự nhốt mình trong thư phòng suốt một đêm. Sáng hôm sau khi bước ra, ông như già đi mười tuổi.
Ông không để lại cho Lâm thị chút thể diện nào.
Một tờ hưu thư ném thẳng vào mặt bà ta, đồng thời những bằng chứng này được dâng lên Hoàng thượng khiến ngài nổi trận lôi đình.
Lâm thị không chỉ lừa dối Tướng quân, mà còn âm thầm tư thông với ngoại thích, làm nhục gia phong võ tướng.
Một đạo thánh chỉ ban xuống, Lâm thị bị tước đi cáo mệnh, giáng xuống làm thường dân, cả đời bị giam cầm trong tổ từ của Giang gia, không được bước ra nửa bước.
Về phần Lý Hương Liên, cha không trực tiếp giết nàng ta, mà đem thân phận thực sự của nàng ta công khai cho thiên hạ đều biết.
Hồng Mai Tiên Tử năm nào bỗng chốc trở thành trò cười lớn nhất kinh thành, Vương Văn Viễn lại càng là người đầu tiên phủi sạch quan hệ với nàng ta, thậm chí còn khiển trách nàng ta “lăng loàn trắc nết, dối đời chuốc danh”.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, ta chợt nhớ ra bí mật tình cờ nghe được ở kiếp trước.
Cha đẻ của Lý Hương Liên năm xưa vì thông đồng với địch mà bị cha ta điều tra ra và chém đầu thị chúng.
Khi nàng ta mới vào phủ Tướng quân đã mang theo mối thù sâu nặng, lén lút dở trò trong binh thư của cha, suýt chút nữa khiến cha rơi vào ổ mai phục của quân địch trên chiến trường.
Những chuyện này ta đã sớm âm thầm thu thập chứng cứ, nay đem nộp hết cho Kinh triệu doãn.
Cuối cùng, Lý Hương Liên vì tội tự ý đột nhập thư phòng, ác ý hủy hoại quân nhu vật tư mà bị phán vào Giáo phường ty làm kỹ nữ.
Nghe nói ngày đầu tiên vào Giáo phường ty, vì nàng ta tự cao tự đại không chịu khuất phục nên bị quản sự đánh cho thừa sống thiếu chết.
Biểu tiểu thư từng mặc gấm đeo vàng cuối cùng phải quấn trên mình tấm vải rách, chết rét trong củi phòng của Giáo phường ty, đến người thu xác cũng không có.
Còn Vương Văn Viễn, vị hôn phu mù quáng này, ta tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Ta không chỉ công khai từ hôn, mà còn đem dáng vẻ nịnh bợ Lý Hương Liên của hắn tại yến tiệc thưởng mai, cùng với những lời hắn từng khuyên ta nên nhường nhịn nàng ta truyền khắp kinh thành.
Phủ Thượng thư để cứu vãn thể diện, không thể không điều hắn đến nơi hẻo lánh làm một chức quan nhỏ.
Điều hả dạ hơn là trên đường đi nhậm chức, hắn gặp phải người nhà của cô gái từng bị hắn lừa gạt ruồng bỏ, bị đánh gãy chân, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Hắn từng coi thường đứa con gái võ tướng không biết thi từ như ta, cuối cùng lại rơi vào kết cục thân tàn danh bại, không ai đoái hoài, thực là đại khoái nhân tâm.
Còn ta trở thành viên ngọc quý duy nhất trong lòng bàn tay của phủ Tướng quân. Cha tràn đầy hối lỗi với ta, hận không thể hái hết sao trên trời xuống cho ta.
Ta cũng không vì chuyện lần này mà trở nên chán ghét thế gian. Ngược lại, ta đã nhìn thấu rồi.
Không có tình mẫu tử thì đã sao? Ta có cha, có tiền, có quyền.
Ta trở thành vị quý nữ phóng khoáng nhất kinh thành.
Ta mặc bộ kỵ trang đen từng bị Lâm thị ghét bỏ, cưỡi con ngựa hung hãn nhất, thắng hết thảy các thế gia công tử của kinh thành trên đấu trường.
Khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được sự tự do chưa từng có.
Ta không cần bất kỳ ai định nghĩa xem ta là người như thế nào, càng không cần dựa vào sự nhẫn nhịn để đổi lấy cái danh hão huyền.
Ta là Giang Cẩm, năm tháng gấm vóc này, ta tự mình giành lấy.
[HẾT]