Chương 19 - Truth or dare
“Vấn đề ở đây là anh đã quá tham lam. Anh vừa muốn thực hiện ước mơ của mình, vừa muốn đáp ứng kỳ vọng của bố mẹ, lại vừa muốn yêu em.” Anh nói: “Những năm đó, anh bận rộn tập luyện cho các cuộc thi rồi học tập rồi công việc. Còn em thì phải lo liệu mọi thứ giúp anh, nhưng thời gian anh dành cho em lại càng ít đi.”
Tôi cúi đầu, lặng nhìn mũi giày của mình.
“Anh biết cô gái của anh rất nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn, nhưng anh vẫn ích kỷ, bắt em phải chờ đợi, luôn nghĩ rằng em sẽ ở bên anh mãi mãi.”.
“Lúc đó, anh vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy sợ, sợ em sẽ rời đi, sợ mình sẽ mất em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cố ý hỏi lại theo một ý khác: “Vậy cuối cùng thì tất cả là lỗi của tôi?”
“Không.” Thích Dạ xoa đầu tôi: “Mấy năm nay anh cứ nghĩ mãi về em. Anh thấy mình đã khiến em bị tổn thương rất nhiều.”
Đúng là một tên khốn.
Tôi lắc đầu: “Không.”
Nếu phải tìm lý do tại sao chúng tôi chia tay thì có lẽ do tôi và Thích Dạ đã yêu nhau sai thời điểm. Anh ấy có quá nhiều thứ để theo đuổi. Thế giới của anh ấy rất rộng lớn, cũng rất thú vị. Anh có thể tiến xa hơn nếu không có mối bận tâm là tôi.
Dù có rất nhiều cô gái vây quanh anh, theo đuổi anh nhưng chưa một lần anh khiến tôi phải lo lắng.
Trong chuyện tình yêu, anh ấy có sự chân thành và đáng tin tuyệt đối.
Chỉ là thế giới của tôi quá nhỏ, tôi không có cảm giác an toàn. Hơn nữa, khoảng cách giữa tôi và anh quá xa khiến tôi sợ hãi.
Anh ấy thường xuyên không ở bên nhưng tôi cứ mãi chờ đợi. Tôi đã kìm nén quá lâu, đến khi không thể đợi thêm được nữa.
Cảm giác khi đó tôi vẫn nhớ rõ: vừa tủi thân, vừa khó chịu.
Nếu những người không cùng thế giới gặp nhau thì đó là một sai lầm ngay từ khi bắt đầu.
Đây là điều tôi không muốn thừa nhận nhất, bởi thế nên tôi đổ lỗi rằng mọi sự chịu đựng của mình đều là do anh ấy dành cho tôi quá ít thời gian và chẳng quan tâm đến tôi.
Cũng vì thế mà tôi không dám đọc tin tức gì liên quan tới anh, khi gặp lại anh thì hét lên oán giận.
Cuộc chia ly đáng lẽ sẽ yên bình nhưng cả tôi và anh đều không chấp nhận điều đó.
“Thật ra em đã từng rất ghét anh.” Tôi cười nói: “Khi ấy, anh chưa thực sự trưởng thành, cũng không biết đồng cảm. Em luôn muốn tìm cảm giác an toàn ở anh, nhưng lại quên mất rằng chúng ta là hai cá thể độc lập.”
Dù là người yêu thì mỗi chúng ta cũng có cuộc sống riêng, suy nghĩ riêng.
Lúc đó tôi đã yêu hết lòng mình, giờ nghĩ lại mới thấy những oán trách của tôi khi ấy thật bất công với anh.
Thích Dạ vui mừng: “Vậy em nghĩ sao về việc quay lại?”
22.
“Dừng.” Tôi lắc đầu, che giấu cảm xúc của mình: “Chúng ta đã trở thành những người tốt hơn sau khi chia tay, điều đó thật tốt.”
Anh đã biết yêu, nhưng tôi không còn yêu nữa.
Hối tiếc?
Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi đã yêu nhau quá sớm nên không thấy được những điều tốt đẹp nhất ở nhau.
Trên đường trở lại bệnh viện, Thích Dạ không nói gì.
Cả ngày nay tôi chưa chợp mắt được lúc nào, không giấu được sự mệt mỏi: “Anh về đi.”
Anh dựa vào tường, nhìn tôi: “Đêm qua em không ngủ?”
Tôi im lặng.
Tần Uyển nhìn Thích Dạ rồi níu tay áo tôi: “Tiểu Kiều, tối nay có dì ở đây với bố con là được rồi. Con đưa bạn trai về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tôi giải thích: “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.”
“Ồ.” Tần Uyển nhỏ giọng thuyết phục tôi: “Người ta đã mất công tới đây rồi, phải hay không thì mình cũng nên giữ phép.”
Này, tôi thấy anh cười đấy nhé.
Tần Uyển nói tiếp: “Viện trưởng vừa mới tìm dì nói chuyện. Bọn họ đã mời chuyên gia tới đây, bố con sẽ không sao đâu. Con cứ về nghỉ đi.”
Tôi nghĩ đến sự giúp đỡ của Thích Dạ, kìm lại câu chửi đã ra tới miệng. Người ta đã giúp mình mà giờ cãi nhau thì có vẻ vô ơn quá.
“Đi thôi.” Cuối cùng, tôi thỏa hiệp và dẫn anh ra ngoài.
Anh nói thẳng: “Ngồi ghế phụ.”
Sáng nay tôi vừa tông vào xe người khác nên không có quyền phản đối.
Tuy nhiên, tôi không thể đưa anh về nhà. Mỗi khi chúng tôi đi ngang qua một khách sạn nào đó trên đường, tôi đều đuổi anh xuống xe.
Ấy vậy nhưng anh vẫn giữ vững tay lái, không hề để ý đến tôi.