Chương 18 - Truth or dare
Người đàn ông quay lưng lại với chúng tôi, vui đến mức muốn nhảy cẫng lên: “Bạn trai cô ấy yêu cầu bố xóa video và làm rõ mọi chuyện. Đổi lại anh ấy sẽ tặng bố một chiếc xe mới.”
“Con dâu, đợi mẹ khỏe lại rồi gia đình chúng ta cùng đi chơi nhé.”
Người đàn ông vừa đi vừa tung chiếc chìa khóa, trông có vẻ vui lắm. Tôi đứng xa vậy rồi mà còn nghe được ông ta nói: “Ai mà biết được chứ. Nữ minh tinh lại thích kiểu người như vậy, đẹp trai lắm tiền mà ngu ngốc.”
Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu trước những lời đó.
Thích Dạ – đẹp trai, ngu ngốc, nhiều tiền?
“Nay anh bị chập mạch à?” Tôi bàng hoàng: “Tôi nghe Tô Trạch nói nhiều nhất chỉ phải bồi thường 1 vạn 8 thôi. Anh tặng ông ta cả chiếc xe mới luôn?”
Thích Dạ giải thích:
“Vợ ông ấy mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tôi chỉ đang làm việc thiện thôi.”
“Ồ.” Đúng rồi nhỉ, quên mất anh ấy là đại gia “cao quý và tốt bụng”, như thế thì tôi lại thành vai phản diện độc ác trong trường hợp này rồi.
Trong quán ăn nhỏ ven đường bày vài bộ bàn ghế đơn giản chỉ có tôi và Thích Dạ là khách.
Chân anh ấy rất dài, gầm bàn nhỏ hẹp không đủ để anh duỗi chân, bắp chân anh ấy lúc cọ lúc không vào chân tôi. Tôi rụt chân lại, tìm chủ đề để làm giảm đi sự ngai ngùng của mình: “Anh về lúc nào vậy?”
“Vừa hạ cánh trưa nay.” Anh khép hờ đôi mắt, cẩn thận tráng bát đĩa bằng nước nóng: “Bọn tôi đi tham gia các sự kiện từ thiện của công ty.”
Đó có lẽ là một lời giải thích.
Với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, anh ấy không cần phải giải thích với tôi về lịch trình của mình. Vậy nên, tôi chọn im lặng
Anh đưa bát đũa đã tráng sạch cho tôi: “Viện trưởng với các bác sĩ đang tìm phương pháp chữa trị cho bố em rồi. Không cần lo quá, ăn chút gì đi.”
Bát đũa đã được tráng bằng nước nóng vẫn còn đang bốc khói, thì ra anh vẫn nhớ thói quen ngày xưa của tôi.
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe anh nói về tình hình ở bệnh viện.
“Cảm ơn.” Trong lòng tôi rối bời, nhưng tôi cố gắng không để lộ điều đó ra ngoài: “Tôi trả anh chiếc xe kia.”
Dù sao thì cũng vì tôi mà anh ấy tự dưng phải trả một khoản không nhỏ.
Thích Dạ ngả người về phía sau, cánh tay buông thõng trên lưng ghế, giọng điệu có chút đùa cợt: “Tôi thiếu tiền à?”
Đúng là anh không thiếu tiền, nhưng anh thiếu đánh đó anh trai.
“Ồ, không phải là không thiếu.” Anh cười: “Lúc ở bên em, tôi đã rất nghèo. Khi đó, tôi rất mong em nói, đừng bận rộn nữa, em sẽ giúp anh.”
“Khi nào vậy?” Tôi chẳng tin anh ta nghèo, điều làm tôi ngạc nhiên là trí nhớ của anh tốt thật.
Chủ quán bưng đồ ăn lên, Thích Dạ không trả lời tôi mà hất cằm ra hiệu cho tôi ăn.
“Tôi không đói.” Đã một ngày không ăn, nhưng bây giờ tôi vẫn không cảm thấy đói. Tôi bối rối hỏi: “Anh mà nghèo á hả?”
Thích Dạ cảm thấy thích thú trước sự kiên trì của tôi: “Ăn xong đi rồi tôi nói.”
21.
Tôi cau mày, không biết tại sao mình lại tin lời anh rồi cứ thế ăn hết bát cơm.
Cuối cùng thì tôi lại bị anh ta lừa thêm lần nữa.
Sau khi rời khỏi quán, anh chẳng đả động gì đến vấn đề đó nữa.
Đêm xuống, đèn đường lần lượt bật sáng, chúng tôi đứng trên cầu vượt cho người đi bộ nhìn xe cộ qua lại, anh chợt hỏi: “Em sẽ ở lại bệnh viện à?”
“Ừm, ít nhất cũng phải đợi đến khi tình trạng của bố tôi ổn định.”
Tô Trạch vừa mới nhắn tin cho tôi nói rằng anh ấy phải đi rồi. Anh đã báo cáo tình hình cho công ty và lo liệu mọi việc trong nửa tháng tới. Nói cách khác, tôi được nghỉ phép nửa tháng.
Thích Dạ gật đầu: “Tôi sẽ ở tạm đây vài ngày. Em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Anh không về nhà hả?”
Anh bình tĩnh trả lời: “Gần đây tôi có chút thời gian rảnh…”
Tôi không tin anh, im lặng một lúc rồi vẫn nói: “Thích Dạ, thật sự thì anh không cần phải…”
Có lẽ bây giờ suy nghĩ của anh đã trưởng thành hơn nên tôi cũng không còn hiểu hết được những tính toán và mục đích của anh.
Trên đường, ô tô nối đuôi nhau thành hàng, ánh đèn lập loè chiếu lên mặt anh. Anh rút một điếu thuốc ra ngậm, nhưng rất lâu vẫn không châm lửa.
Một lát sau, anh bỏ nó vào hộp thuốc rồi ném cả vào thùng rác bên cạnh.
“Cần.” Anh nhìn những chiếc xe lao vút qua: “Kiều Kiều, sau khi chúng ta chia tay, anh đã suy nghĩ rất nhiều.”