Chương 8 - TRÚ BÃO
“Tuyệt đối không được!”
Không có ba tôi, anh họ càng không cần phải sợ mẹ tôi nữa, vung một đấm khiến mẹ tôi ngã ra tuyết.
Mẹ tôi không có đề phòng nên lập tức ngã lăn quay, mũi còn chảy máu.
Mắt anh họ đỏ ngầu, hắn không kéo mẹ tôi dậy mà còn cưỡi lên người bà rồi đánh liên tục.
“Đại Bảo, Đại Bảo đừng đánh….” Mẹ tôi van xin.
Anh họ tôi dường như không nghe thấy, vẫn đánh mẹ tôi một cách dã man.
Tôi lạnh lùng nhìn, đứa cháu kiếp trước được mẹ chiều chuộng lại đang đánh bà, đó thực sự là quả báo.
Một lúc sau, giọng mẹ tôi yếu dần đến mức không nghe được nữa.
Anh họ tôi đứng dậy, hừ lạnh: “Bà già chet tiệt, còn muốn chia tiền của tôi, thật là đang nằm mơ!”
Nói xong hắn cầm túi vải định rời đi.
Tôi lao tới và ngăn hắn lại.
“Anh là kẻ giet người, còn muốn chạy?”
Anh họ ngẩn người, hắn không ngờ tôi lại xuất hiện ở đây.
“Nam Yên, sao mày lại ở đây, rõ ràng, rõ ràng….”
Tôi cười lạnh: “Anh rõ ràng đã trói tôi trên ghế đúng không?”
“Chẳng lẽ đây là cái bẫy của các người?” Cuối cùng anh họ tôi cũng thông minh rồi.
Tôi cười: “Vệ Đại Bảo, anh giet hai mạng người chỉ để đổi lấy một túi tiền giả, có thích không?”
“Không thể nào, làm sao giả được, tao đã kiểm tra rồi!” Anh họ kiên quyết nói.
“Hang động tối như vậy làm sao nhìn rõ được, hay là anh thử kiểm tra lại lần nữa xem?” Tôi nói.
Tinh thần anh họ dao động, từ bên trong túi lấy ra một xấp tiền mặt.
“Đây rõ ràng là tiền….”Anh họ đang nói bỗng nhiên dừng lại. Chỉ thấy trên tờ tiền ghi bốn từ ‘Ngân Hàng Âm Phủ.’
Là giả.
Anh hỏ tức đến đỏ mặt, xông thẳng đến chỗ tôi.
“Tất cả là tại mày! Tao đánh chet mày!”
“Cẩn thận!” Phó Thần đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra phía sau lưng anh ta.
Anh họ kêu lên: “Hay lắm, còn tìm người tới giúp”
Anh họ khinh thường Phó Thần ốm yếu.
Ai ngờ Phó Thần nhanh lẹ đấm vào mặt anh họ một cái.
Anh họ la lên một tiếng ngã xuống tuyết rồi lăn lộn, túi vải trên tay cũng rơi ra.
Tôi cầm lấy xẻng đánh vào đầu hắn.
Anh họ lập tức ngất xỉu.
Phó Thần hỏi tôi tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Tôi mỉm cười xinh đẹp, thời tiết lạnh giá này còn kéo dài một tháng, hãy để bọn họ chôn thây ở đây đi.
Phó Thần chở tôi về nhà.
Người giàu có kia đang ở nhà tôi, ông cho người giúp tôi sửa lại cửa kính, còn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
“Nam Yên cô không sao chứ? Người giàu có lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu: “Cám ơn chú, con không sao, hôm nay nhờ có Phó Thần nếu không tôi đã bị bọn họ đánh chet.”
Phó Thần cười rạng rỡ: “Tôi cũng muốn cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội rèn luyện.”
Mùi thơm trong phòng bếp bay ra, khiến bụng tôi kêu lên.
Tôi đỏ mặt, từ hôm qua đến giờ tôi chưa có ăn cơm, lúc này bụng đã lép xẹp.
“Xin lỗi…”
Hai cha con bọn họ cười to: “Có sao đâu, tôi biết cô sẽ đói bụng, tôi đã nhờ đầu bếp của gia đình tôi nấu cho cô một bữa thịnh soạn, chúng ta cùng nhau ăn cơm, từ đây về sau chúng ta là người một nhà”
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi từng cơn, chúng tôi ngồi trong căn phòng ấm áp, nâng ly chúc mừng.
THe End.
MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC THÊM NHIỀU TRUYỆN HAY TẠI PAGE ‘CHẾ QUAN NAM PHƯƠNG’