Chương 7 - TRÚ BÃO

“Anh là con trai của chú giàu có kia, Phó Thần?” Tôi kinh ngạc.

 

Phó thần gật đầu: “Đúng rồi, ba tôi sai tôi đến cứu cô!”

 

“Người giàu có suy đoán rất chính xác.” Tôi nói.

 

Đúng vậy, chuyện này là do tôi và người giàu có kia đã bàn bạc.

 

Ngày hôm qua khi anh họ tôi đang cưa cửa sổ, tôi đã định báo cảnh sát.

 

Nhưng giữa thời tiết cực đoan này, cảnh sát có thể cũng không đến kịp.

 

Dưới tình huống nguy hiểm, tôi liền gọi cho người giàu có kia, nói cho ông ta biết tình huống nguy cấp của mình.

 

Ông ấy nói tôi đừng sợ, đừng cố gắng phản kháng với bọn họ.

 

Sau đó ông cùng tôi bàn bạc một kế hoạch, đó là lợi dụng sự tham lam của ba mẹ tôi, dụ bọn họ ra ngoài sau đó ông sẽ sai người đến cứu tôi.

 

Vì vậy ông đã cố ý hẹn ba mẹ tôi đến lấy tiền, lừa bọn họ đi ra ngoài.

 

Mà Phó Thần là người đam mê thể thao mạo hiểm, sau khi nghe qua câu chuyện cũng đề nghị muốn giúp đỡ tôi.

 

Cho nên người giàu có đã sai hắn đến cứu tôi.

 

“Cũng không biết bên chú giàu có thế nào rồi, có nguy hiểm không?” Tôi lo lắng hỏi.

 

Phó Thần cười bí hiểm: “Hay là chúng ta đi xem thử!”

 

Tôi mỉm cười nói: “Ok, cùng nhau đi đi!”

 

Chúng tôi ngồi trên trực thăng, 10 phút sau đã ra ngoài ngoại thành.

 

Ngoại thành có một ngọn núi, dưới chân núi có một hang động chính là chỗ hẹn giao tiền.

 

Chúng tôi đáp trên đỉnh núi, không lâu sau liền thấy ba mẹ và anh họ thở hồng hộc mà đi tới.

 

“DM, chỗ gì mà khó tìm!” Ba tôi chửi.

 

Mẹ tôi tức giận: “Ông gì chet tiệt, sao ông không hẹn chỗ gần hơn.”

 

Bọn họ đi bộ hơn 2 tiếng mới tới chỗ này, khi quay về cũng phải tốn thêm 2 tiếng, nên mẹ tôi rất là bực bội.

 

Anh họ lại hùa theo: “Dượng à, chuyện này là dượng không đúng, nếu không phải dượng chọn chỗ khỉ ho cò gáy này, chúng ta sớm đã lấy được tiền và đi về rồi.”

 

Rõ ràng là anh họ cùng phe với mẹ tôi.

 

Ba tôi nổi giận: “Thằng nhãi ranh, xem tao có đánh chết mày không?”

 

Ông giơ tay đánh về phía anh họ, anh họ né ra, ba tôi đánh hụt té nhào vào trong tuyết.

 

Mẹ tôi và anh họ đứng một bên mà cười.

 

Anh họ to nhỏ thì thầm cùng mẹ tôi vài câu.

 

Một cơn gió thổi qua, tôi nghe loáng thoáng gì đó như là ‘chia ba, chia đều….’

 

Kiếp trước, ba tôi ngoại tình, còn muốn tiểu tam sinh cho ông một đứa con trai. Khi mẹ tôi biết được đã đánh tiểu tam te tua.

 

Xem ra, anh họ tôi lợi dụng chuyện này, muốn chia rẽ ba mẹ tôi, để mình chiếm được nhiều tiền hơn.

 

Ba tôi cố gắng đứng dậy lại bị mẹ và anh họ nhấn xuống nền tuyết.

 

Việc này lặp đi lặp lại cho đến khi ba tôi không thể đứng dậy được nữa.

 

Mẹ tôi phủi phủi tay, hừ lạnh: “Lão già chet tiệt muốn lấy tiền đi tìm tiểu tam chứ gì? ông không có cửa đâu.”

 

“Đúng vậy, tiền của chúng ta, làm sao có thể đưa cho người khác!” Anh họ nói.

 

Không biết hắn lấy từ đâu hai cái xẻng, đưa cho mẹ tôi một cái.

 

Hai người liếc nhìn nhau, gật đầu, sau đó chôn sống ba tôi trong tuyết.

 

Chờ đến khi chôn xong, lại cùng nhau đi đến hang động.

 

Phó Thần nói số tiền đặt ở cửa hang.

 

Quả nhiên không bao lâu sau, mẹ và anh họ tôi cực kì vui sướng mà đi ra, trên tay cầm hai túi vải to.

 

Trong túi chắc là tiền.

 

Mẹ tôi vui vẻ mà nói: “Đại Bảo, trước tiên đưa tiền dây cho dì giữ, dì sẽ đưa cho con 20 vạn trước để cưới vợ, được không?”

 

Anh họ lập tức trừng mắt: “Không được, tất cả tiền này là của con!”

 

Hắn là người coi tiền như mạng, nghe mẹ tôi đề nghị, lập tức phản đối.

 

“Tại sao?” Mẹ tôi cũng sốt ruột: “Dù sao, sau này tất cả đều là của con, bây giờ để dì giữ trước thì có làm sao?”