Chương 4 - Trọng Nam Khinh Nữ

11.

Em trai tôi Lưu Thiên đang học hai năm trung học.

Nó thường chơi game đến sáng sớm và ngáp dài đến trường vào ngày hôm sau.

Nếu là trước đây, tôi đã túm lấy tai nó và hét: “Ngủ đi.”

Nó sẽ được dạy phải học tập chăm chỉ, không so sánh với người khác và không viển vông trong trang phục của mình

Nhưng bây giờ tôi sẽ không làm vậy.

Thay vào đó, thỉnh thoảng tôi lại cho nó một ít tiền tiêu vặt.

Việc nó đi nạp tiền chơi game hay trốn học để đến quán cà phê Internet đều không liên quan gì đến tôi.

Phải đến kỳ thi hàng tháng đầu tiên của năm cuối, điểm số cuối cùng cũng không thể làm giáo viên chủ nhiệm của nó bớt tức giận.

Điểm thi thử là 217, xếp cuối lớp, thầy giáo ép bố mẹ tôi đến.

Tất nhiên là tôi cũng đi theo và tham gia cuộc vui, nghe thầy mắng đến đỏ mặt.

Bố tôi ngụy biện: “Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi, con trai tôi luôn xếp thứ nhất. Làm sao có thể...”

Người thầy mở to mắt: “Xếp thứ nhất?”

“Chẳng phải thằng bé là người đứng cuối lớp sao?! “

“Làm tốt lắm, dù có mua điểm thì cũng phải học tập đàng hoàng, điểm trung bình của lớp bị thằng bé làm giảm ba điểm.”

“Ngoài ra các phép tính học ở  trung học đều sai. Mọi nỗ lực đã đi đâu rồi?"

Bố tôi cũng bối rối và quay sang hỏi em trai, “Con nói đi?! Có chuyện gì vậy?”

Bố tôi tức giận: “Mau nói nhanhh!!!”

Cuối cùng, em trai tôi cũng thừa nhận với khuôn mặt đẫm nước mắt, rằng nó đã "giả mạo bảng điểm", cha tôi luôn muốn giữ thể diện, kéo nó sang một bên.

Ném ghế vào người em trai tôi và chửi: “Mày không chỉ ra vẻ học chăm chỉ mà còn dám làm giả bảng điểm, hả?”

Mẹ tôi nhanh chóng bảo vệ em trai : "Anh định đánh con anh à!" Cái gì, có chuyện gì thì từ từ nói..."

Mọi người trong văn phòng đều hoảng loạn.

Thật náo nhiệt... 

Tôi cười khẩy trong góc và bước ra ngoài khi không có ai chú ý.

 Trong thời gian tự học buổi tối, hành lang rất yên tĩnh

Tôi đi qua lớp học sáng đèn, tôi có thể thấy bảng đen chứa đầy những công thức hoặc phân tích thơ, và các học sinh bên dưới đang say sưa viết bài.

Bên ngoài có sao, ánh trăng sáng ngời.

Tôi đắm mình trong ánh trăng, ngắm nhìn chúng rực rỡ, chói lóa dưới ánh đèn.

Đây chính là tương lai mà tôi hằng mong đợi và hy vọng.

Không kìm được sự tò mò, tôi nhìn kỹ hơn và thấy một cậu bé bên cửa sổ đang cắm đầu vào câu hỏi toán cuối kỳ, cắn nắp bút và suy nghĩ.

Hình học giải tích yêu cầu chuyển đổi hệ tọa độ, đây là câu hỏi khó nhất ở tỉnh Giang Tô năm ngoái.

Thấy cậu bé suy nghĩ thêm ba bốn phút nữa mà vẫn không có manh mối gì, tôi xé một trang trong cuốn sổ mang theo.

Tôi viết lại các lời giải và gõ cửa sổ.

“Cái quái gì vậy...chết tiệt!”

Cậu bé cầm tờ giấy xem qua, sửng sốt: "Câu hỏi này đơn giản như vậy sao?! Ai có thể làm ra loại biến hóa này?!”

“À."

Học sinh bên cạnh nghe được tin này và nhìn sang: “Thì ra Giang Mẫn cũng mắc kẹt ở câu hỏi cuối cùng, hahahaha!”

“Nghe nói điểm của câu hỏi này chưa đến 0,5, vậy bỏ đi.”

“Giang Mẫn, cho tớ xem với. Đây là cách giải gì vậy... Ôi, thật tuyệt vời.”

“Cái gì! Cho tớ xem với!”

Cậu bé tên Giang Mẫn cáu kỉnh gãi tóc, nhét trang giấy tôi viết vào cuốn sách và viết vài dòng công thức lên.

 Sau đó vò tờ giấy thi lại thành một quả bóng và ném nó ra: 

“Tiếp tục!”

Thấy bài thi rơi xuống bàn bạn cùng lớp một cách chính xác, Thầy giáo huýt sáo: “Ba điểm!”

Rồi thầy quay lại nhìn tôi: “Em học xong lớp nào? Giải nhanh thế à?”

“Tôi là phụ huynh, đến đây để gặp giáo viên”

Giang Mẫn: “...”

Cậu bé ngước lên nhìn tôi nghi ngờ, nhếch mép cười nhẹ:

“Lưu Thiên?”

“ Đó là em trai chị.”

Cậu bé tỏ vẻ đáng thương: “Chị vất vả rồi.”

Ánh mắt tôi đồng cảm: “Cảm ơn!”

Tôi đang định rời đi thì bị cậu bé đó ngăn lại: “Này chị, chị học trường đại học nào thế?”

Tôi hơi khựng lại: “Chị chưa học đại học bao giờ.”

Giang Mẫn không tin: “Vậy tại sao chị lại giỏi quá?”

“Tháng trước, chị đã làm tất cả đề thi đại học năm ngoái của các tỉnh.”

“Ồ...”

Có vẻ cậu bé hiểu rồi nhưng lại nghĩ tới điều gì đó

Tôi: “Vậy câu này em giải được chưa?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi không nhịn được xoa đầu thằng bé: “Em được điểm tối đa môn toán. "

Giang Mẫn nhận ra tôi đã lừa nó: “...chết tiệt!!”

12.

Có lẽ vì làm giáo viên nên tôi thích trêu chọc trẻ con.

Tôi để lại số điện thoại cho Giang Mẫn, cười nói: "Các em không biết gì thì đến nhờ chị giúp, tất nhiên là hoàn toàn miễn phí, lâu lâu đãi chị 1 cốc trà sữa cũng được”

"..." Giang Mẫn nhìn tôi không nói nên lời, như đang nhìn một tên xã hội đen.

Tôi tưởng Giang Mẫn sẽ không kết bạn với tôi, nhưng tôi không ngờ tối hôm đó lại nhìn thấy yêu cầu kết bạn.

Dưới bức ảnh Kobe Bryant đang bắn súng, để dòng chữ ngắn gọn:

“Tôi là Giang Mẫn, muốn hỏi một vài câu hỏi”

Tôi chấp nhận yêu cầu, cầm giấy bút cạnh đèn bàn lên và chuẩn bị giúp cậu nhóc đó giải bài.

Giang Mẫn hỏi: “Chị và Lưu Thiên thật sự là chị em ruột à?”

Tôi dừng lại và trả lời: “Ừm.”

"Thật à?

“Ừ.”

Giang Mẫn: “… Đột biến gen phải không?"

Tôi dở khóc dở cười: “Em có vấn đề gì trong học tập không?”

Giang Mẫn gửi tin nhắn thoại, giống như sân vận động vẫn nhộn nhịp sau giờ tự học.

Vào cuối thu, ve sầu kêu inh ỏi, tiếng reo hò hòa cùng tiếng bóng rổ va chạm và gió thổi nhẹ nhàng.

Giọng nói của cậu bé có chút khàn khàn nhưng lại đầy kiêu ngạo của một chàng trai: 

“Không, câu hỏi đó chỉ là vô tình thôi, em có thể giải nó nếu có nhiều thời gian hơn”

“Vậy khi nào rảnh, chị sẽ đãi em một ly sinh tố ở căng tin nhé!.”

Tôi cười và đặt điện thoại ở chế độ im lặng.

Lấy thơ Trung Quốc đã in ra đọc và bắt đầu viết một cách điên cuồng.

Trên đường đời sẽ gặp nhiều may rủi, có thể trúng số, phá sản, hoặc có thể bị sóng triều gập ghềnh do sự phát triển của thời đại cuốn đi và có thể gặp thời cơ lớn khiến thay đổi tất cả mọi thứ.

Nhưng chỉ có sự chăm chỉ mới đưa chúng ta vững chắc đến phía bên kia và đến đích tốt nhất.

13.

Có lẽ là do điểm số của em tôi quá tệ

Học kỳ này, bố mẹ tôi chủ yếu tập trung vào nó và không làm phiền tôi nhiều như trước.

Ở nhà có rất nhiều hỗn loạn, nhưng tôi đã có một khoảng thời gian khá thoải mái.

 Tôi chuẩn bị bài giảng vào buổi tối, trả lời câu hỏi của phụ huynh trong nhóm WeChat, sau đó tập trung vào sáu môn khoa học. 

Khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc xin Giang Mẫn một bản sao bài kiểm tra và đáp án "Kỳ thi chung mười trường ở Giang Nam".

Tôi làm ngay sau khi in ra. Sau khi kiểm tra đáp án cẩn thận, tôi thở phào nhẹ nhõm——

666 điểm.

Con số khá may mắn.

 Sau khi làm xong, tôi xé tờ giấy thi và vứt vào thùng rác.

Trong phòng khách, mẹ tôi đang gọi điện cho bà tôi, không khỏi tự hào:

“Được rồi, thằng bé sẽ làm tốt thôi.”

Mẹ tôi: "Đúng rồi , điểm kiểm tra của Thiên Thiên lần trước chỉ có hơn 200, nhưng bây giờ thằng bé đã được hơn 500 điểm. Thằng bé có thể vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh vào năm tới.”

Tôi nói “Hử” và liếc sang một bên vì tôi đang chú tâm vào câu hỏi và không có thời gian trả lời tin nhắn

Giang Mẫn:

“Đây là thứ hạng và thang điểm của mười trường, chị có thể so sánh.”

"Mấy ngày trước em cũng quên đề cập đến. Nghe nói có người đã gian lận trong kỳ thi tuyển sinh chung năm nay nên thứ hạng điểm giảm được 50 bậc”

Tôi đã bị thuyết phục.

Để bố mẹ tôi khoe sự tiến bộ thần tốc của em trai tôi và đón nhận mọi lời khen ngợi lịch sự khi đi thăm họ hàng trong dịp Tết.

Tôi không đề cập chuyện này với ai, tôi chỉ trả lời Giang Mẫn “Chị biết”.

Giang Mẫn không bao giờ che giấu sở thích hay thứ mình ghét.

Vì tôi đã hứa sẽ trả lời các lời giải với tốc độ nhanh gấp đôi so với 10 học sinh đứng đầu lớp của Giang Mẫn nên cậu nhóc sẵn sàng chia sẻ nhiều thông tin trực tiếp khác nhau với tôi.

Thành thật mà nói, tôi không có nhiều thông tin về đề thi do các giáo viên của các trường trọng điểm này tự tổng hợp.

Và tôi rất biết ơn Giang Mẫn vì đã giúp tôi nên tôi thường mời Giang Mẫn và bạn bè của cậu nhóc đi ăn.

Các chàng trai cô gái trong đội bóng rổ ồn ào, sôi nổi và gọi tôi là “chị” với đôi mắt sáng ngời.

 Trong một đội bóng có hơn 10 người, có một cô bé khá cao, cao hơn 1,7 mét, nhưng cô bé lại ngại ngùng nên tôi trêu cô bé đó

“Sao Tiểu Thiên không ăn? Giảm cân à?”

"Không." Cô bé nghiêm túc lắc đầu: “Em muốn giảm mỡ và tăng cơ. Em không thể ăn quá nhiều đồ chiên, nếu không em sẽ không theo kịp được thể chất của con trai.”

Giang Mẫn đưa xiên thịt vào tay tôi. Cậu nhóc ngậm miếng thịt nướng trong miệng và nói lắp bắp “Chị ơi, kệ cậu ấy đi… Chị đừng lo, tối về nhà cậu ấy sẽ uống sữa thôi!”

Một cậu nhóc bên cạnh nói đùa: “Con gái cao như vậy làm gì? Sau này cẩn thận không lấy được chồng đấy!”

Đầu của Tiểu Thiên càng cúi thấp hợn và Vặn ngón tay dưới gầm bàn.

“Em ấy muốn cao hơn để có thể chơi bóng rổ và đóng góp cho đội. Tại sao lại phải nói đến chuyện kết hôn?”

Tôi  ngừng lật món thịt nướng và mỉm cười nửa miệng, nhìn cậu bé và nói:

"Để chị xem, tiểu Thiên có tính tự giác cao hơn các bạn rất nhiều. Em chạy 10 vòng quanh sân mỗi đêm. Trong số các em ai làm được như vậy không? Thế thì các em vẫn chưa thể lấy vợ được rồi!”

Không ai quy định con trai phải cao hơn con gái nên tôi tìm cách an ủi tâm lý về chiều cao cho em ấy.

Nói xong, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng những cậu nhóc đó không nhận ra rằng tôi đang tức giận.

Thay vào đó, họ cười và nói:

“Đây không phải là một trò đùa đâu… Nếu cậu ấy đi giữa bọn em thể nào cũng phải nổi bật trước đám đông, hahaha!"