Chương 3 - Trọng Nam Khinh Nữ
Nếu tối qua anh ta không say khướt trong quán bar và tôi đến đón anh ta vào sáng sớm, thì tôi gần như đã tin vào những lời thề này.
Và bây giờ tôi rất mệt mỏi.
Tôi tự hỏi liệu có nên “kết thúc tại đây” hay không, và làm sao quên đi cuộc đời như thế này.
Chỉ cần lập gia đình và sinh con, già đi nhanh chóng trong những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của cuộc sống hàng ngày và lụi tàn giữa những tranh chấp và áp bức.
Không có ước mơ, cũng không có nơi nào xa xôi, có con trai, con gái theo ý mẹ chồng là điều “tốt”.
Vậy thì thế hệ sau sẽ phải lặp lại những sai lầm hèn nhát và đau khổ của tôi.
Vương Hủ rất lười làm, tính tình lại thất thường và rất dễ xảy ra bạo lực gia đình.
Hoặc có thể sau khi bị bạo lực gia đình, tôi sẽ quỳ xuống khóc lóc xin lỗi, tự gọi mình là kẻ khốn nạn, rồi không chịu thay đổi và tiếp tục bị bạo lực gia đình.
Anh ta có thể mất hết tài sản vào cờ bạc, rồi kéo tôi vào vũng lầy và vòng xoáy nợ nần.
Nhưng vậy thì sao? Tôi mệt quá.
Vào buổi tối, tin vui về lễ đính hôn đã được công bố trên WeChat.
Những lời chúc mừng tràn ngập trong tất cả các tin nhắn, với nội dung như "mãi mãi gắn bó" và "hôn nhân trăm năm hạnh phúc".
Tôi duyệt web với khuôn mặt vô cảm, trả lời một cách máy móc "Cảm ơn" với nhiều biểu cảm vui vẻ.
Chỉ có một lời chúc dường như không phù hợp:
“Mong cậu sống trăm năm mà không phải lo lắng.”
Hình đại diện là một con mèo đen lười biếng, với Tháp Boya phản chiếu trên hồ nước không tên phía sau nó.
Chủ nhân bức ảnh chỉ cho thấy một bàn tay đang cào con mèo, với những ngón tay mảnh mai và xinh đẹp.
Xương cổ tay được bao phủ bởi ngọc trai xanh và ngọc bích.
Tôi bấm vào xem.
Thì ra là Thẩm Lâm, cậu ấy đã tốt nghiệp và nhận được bằng đại học ưu tú.
Sau đó, cậu ấy vẫn theo học lĩnh vực thiên văn học.
Và tốt nghiệp ở nước ngoài tại Đại học Columbia và thực tập tại Trụ sở Liên Hợp Quốc trong mùa hè.
Những đám mây trắng ở Thụy Điển bồng bềnh và mềm mại, bầu trời trong xanh như một giấc mơ.
Và bóng lưng củaThẩm Lâm đã ở rất xa, ngoài tầm với của tôi.
Tôi trầm ngâm hồi lâu và trả lời "Cảm ơn" với Thẩm Lâm.
Tôi mở album B, tìm kiếm những kiến thức vật lí và đeo tai nghe rồi nhấp vào phát nhạc.
Những ngôi sao bên ngoài rất sáng.
Tôi chắc chắn không muốn “dừng ở đây”.
Núi dù có cao bao nhiêu, dù tôi có bị ngã gãy đầu,
Tôi cũng sẽ vượt qua ngọn núi này.
Hãy thề đến chết và không bao giờ cúi đầu.
9.
Tôi đã để mắt đến khu nhà này hơn một năm.
Tôi biết rất rõ, tôi không thể mua bất kỳ căn nhà nào có trên 100.000 tệ, và ngay cả số tiền trả trước cũng có thể không đủ.
Vì vậy, tôi để mắt tới những khu nhà cũ và nhỏ ở vùng ngoại ô.
Rồi tôi chú ý đến những quảng cáo ven đường, sau khi thu thập thông tin qua các công ty môi giới bất động sản trong nửa năm, tôi tận dụng kỳ nghỉ đông để liên hệ với chủ nhà.
Trên đường tuyết rơi rất sâu, trong khi phải bước nhứng bước chân nặng nề trên tuyết, tôi chợt nhìn thấy Vương Hủ.
Anh ta uống quá nhiều nên xuống taxi cùng một nhóm bạn và đi vào một câu lạc bộ.
Không hề để ý đến tôi.
Tôi nhanh chóng đi theo và muốn ngăn anh ta lại, nhưng lại nghe họ nói:
“Hôm nay chúng ta cần thư giãn!”
"Không phải anh Hủ sắp kết hôn rồi sao? Không sợ chị dâu phát hiện ra à?”
“Này, sao lại nhắc đến cô ta? Cô ta có thể khống chế tôi ư? Dù tôi nói đi về phía Tây thì cô ta cũng phải làm theo!’’
Cho dù có phát hiện ra chuyện này, chỉ cần đánh cô ta một trận là được! Đến cả mẹ cô ta vì tiền nên mới bán con gái mình đi đấy”
"Hahaha, đúng vậy, đúng vậy…”
Tôi dừng lại, cầm áo khoác và mũ rồi đứng dưới tuyết mười phút.
Sau đó, tôi lấy điện thoại di động ra với đôi tay run rẩy và bấm số gọi cảnh sát:
“Xin chào, 110 phải không? Tôi muốn tố cáo câu lạc bộ có dấu hiệu bán dâm.”
“Địa chỉ là Câu lạc bộ XXX, Quận XX , Đường XX.”
“...Cảm ơn đồng chí.”
Nửa giờ sau, cảnh sát đến và áp giải nhóm người nhếch nhác lên xe.
Vương Hủ xấu hổ đến mức chỉ mặc một chiếc áo lót và đi giày ngược, thậm chí còn cố bỏ chạy và ngã xuống tuyết.
Sau khi bị cảnh sát ghì xuống và còng tay trong tuyết, anh ta tiếp tục phản bác: “Tôi không có làm.”
Nhưng khi nghe tiếng chuông báo thức kêu, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, đi đến bến xe buýt bên cạnh và ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Lúc đó tôi mới nhận ra chân mình bị chuột rút.
Tôi lảo đảo, tựa vào tấm quảng cáo lạnh lẽo phía sau lưng.
Đèn cảnh sát mập mờ dần, những bông tuyết trắng xóa trở lại màu sắc ban đầu.
Thật nực cười... Cho dù chúng tôi không sống cùng nhau, nhưng tôi vẫn là hôn thê của Vương Hủ trên danh nghĩa.
Thỉnh thoảng chúng tôi đi xem phim và cùng nhau qua đường, giống như một đôi bạn trẻ rất bình thường.
Tôi tự nhận mình khá tốt, nếu nhận được quà, tôi sẽ tặng anh ta lại một món có giá trị tương đương hoặc thậm chí đắt hơn.
Duy trì các tương tác xã hội bình thường với tất cả đồng nghiệp và bạn bè và tránh mọi xung đột.
Nhưng anh ta lại đi cặp kè với gái?
…Thật kinh tởm.
Không biết qua bao lâu, một đôi bốt đen dừng lại trước mặt tôi: “Lưu Nam?”
Tôi ngước đầu lên, nước mắt rơi vào trong đôi mắt sâu như hoa đào của Thẩm Lâm.
“Có thật là cậu không?”
Sau đó nhận thấy tôi đang khóc, Thẩm Lâm hỏi: “...Có chuyện gì vậy?”
“Tôi bị chó cắn. Dù biết sẽ đau nhưng tôi không ngờ nó lại đau đến thế.”
Thần Lâm mở miệng định nói gì đó, tôi dùng sức lau nước mắt: “Nhưng không sao đâu, tôi cắn lại nó rồi.”
Thẩm Lâm: “...”
Cậu ấy đi bộ đến cửa hàng tiện lợi gần đó, 1 phút sau liền bước ra và đưa cho tôi một tách cà phê nóng và một gói khăn giấy.
Ngồi xuống cạnh tôi, chậm rãi nói: “Cậu cắn lại không sợ bị sứt răng à? Lần sau tôi sẽ giúp cậu đánh nó”
Tôi: “Nếu cậu làm không được, tôi sẽ viết chữ 'thằng khốn nạn' lên mặt nó giống như cách tôi từng làm với kẻ bắt nạt hồi trung học”
Thẩm Lâm có giọng nói lạnh lùng, rất êm dịu. Tôi không khỏi bật cười: “Cậu còn nhớ không?”
Thẩm Lâm“Ừ, tôi vẫn nhớ.”
Thẩm Lâm cụp mắt xuống nhấp một ngụm cà phê. Hơi nóng bốc khói tạo ra sương mù bao phủ đôi mắt, dáng người cậu ta giống như một bức tượng được chạm khắc tinh xảo, với những đường nét tao nhã và đẹp đẽ.
Để phá vỡ bầu không khí im lặng, tôi lên tiếng trước: “Tôi hồi đó có lẽ hơi khác so với bây giờ.”
Dù bị gia đình thiên vị nhưng niềm vui đến trường đã mang lại cho tôi một thế giới khác.
Tôi cứ tưởng mình sẽ có một tương lai tươi sáng, chói sáng nên tôi rất tự tin và quyết đoán, không ai có thể bắt nạt được tôi.
"Không có gì khác biệt cả." Thẩm Lâm hơi cúi đầu nhìn sang:
“Mà này, cậu đến đây làm gì vậy? Cậu vẫn đang dạy gia sư à?”
Tôi vô thức nói: “Không, nhìn này..”
Thẩm Lâm im lặng một lúc, như đang nghĩ đến điều gì đó, ngập ngừng hỏi: “Phòng tân hôn?”
Tôi lắc đầu và ném cốc cà phê đã uống xong vào thùng rác.
"Tôi sẽ không kết hôn. Tôi muốn mua một ngôi nhà nhỏ của riêng mình và rời khỏi hộ khẩu. Nếu không, dù có đi đâu tôi cũng không thể rời xa họ được.”
Tôi đưa cho cậu ấy xem: “Sau khi đi thăm bốn mươi, năm mươi căn nhà, cuối cùng tôi cũng chọn được một căn phù hợp”
Chỉ còn một chút xíu nữa, tôi có thể trả hết số tiền vào tháng sáu năm nay.”
Thẩm Lâm “Nó rộng bao nhiêu?”
Tôi tự hào nói: “Chín mét vuông, nó được cải tạo từ một nhà vệ sinh của người dân. Tôi đã tìm kiếm nó rất lâu rồi! phòng trong khu học chánh.”
Thẩm Lâm: “… "
Thẩm Lâm thật thông minh, chỉ cần xâu chuỗi mọi việc là có thể hiểu ý của tôi.
Nhưng không ngờ cậu ấy lại cười khúc khích: “Muốn giả vờ kết hôn tại sao không đến gặp tôi? Nhà tôi rất giàu mà.”
Đôi mắt cậu ta trong sáng và thuần khiết dường như là biển sao.
Đối diện với ánh mắt như thế này, tôi không thể nói những lời hèn hạ như "dùng" và "vứt bỏ sau khi sử dụng".
Tôi không còn cách nào khác ngoài nói:
“Cậu đến muộn.”
10.
Vương Hủ bị bắt quả tang đang bán dâm và bị giam trong mười lăm ngày.
Tôi đoán họ sợ xấu hổ và không dám cho tôi biết sự thật.
Khi đến thăm vợ chồng chú Vương vào dịp Tết Nguyên Đán, họ xấu hổ đến mức viện cớ:
“Thằng bé đang dư một chút vốn, tính mở quán ăn nên sang thành phố khác để bàn công việc!"
Dì Vương ánh mắt có chút né tránh: “Dạo này kiếm tiền khó quá, nhưng thằng bé khá có chí làm ăn nên không chịu ngồi yên một chỗ”
Nhưng làm gì có nơi nào mở cửa trong dịp tết Nguyên Đán này?
Tôi không để lộ mọi chuyện, nhẹ nhàng mỉm cười và giúp dì Vương bóp vai, vỗ lưng:
“Vậy khi anh ấy về, chúng ta cùng đi nhà hàng dùng một bữa thật ngon nhé!”
Có lẽ là do tôi tỏ ra cam chịu, dì Vương rất hài lòng với tôi và nói đi nói lại:
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Này Nam Nam, khi nào con mới chuyển đến ở với chúng ta? Nếu con có thai thì phải nói cho ta biết ngay nhé! Da Nam Nam mịn và trắng như vậy, chắc chắn sinh con trai sẽ rất giống mẹ.”
“Con cũng muốn chuyển đến đây…” Tôi giả vờ do dự
“Nhưng bố mẹ con không cho, còn phải đợi họ đồng ý chuyển hộ khẩu nữa.”
Dì Vương có chút bất mãn: "Bọn con đã đính hôn rồi, bọn họ nghĩ thế nào? Họ cổ hủ quá!”
Đầu tôi chợt lóe lên: “Tư tưởng của họ quá truyền thống. Tại sao dì không nhờ Vương Hủ nói dối bố mẹ con là làm đám cưới vào tháng Tư hoặc tháng Năm, nói rằng con sắp về nhà dì rồi, cũng nên chuyển hộ khẩu ra ngoài.”
"Điều này…" Dì Vương ngay khi nghe chuyển hộ khẩu đã trở nên lo lắng, vì sợ tôi lợi dụng và chia tài sản.
Tôi nhanh chóng an ủi dì: “Con sẽ chuyển về chỗ dành cho giáo viên của trường trước.”
Sau đó tôi hứa: “Bố mẹ con sẽ không thấy khác biệt đâu. Khi đó họ sẽ không quản lý con và con có thể chuyển đến đây bất cứ lúc nào”
Sau khi nghe điều này, dì Vương liền đồng ý:
“Ồ, đúng rồi, ta sẽ nói chuyện này với Vương Hủ.”
Về phần bố mẹ tôi, họ tuân thủ nguyên tắc “Không lợi dụng thì không phải người”
Thấy “con rể” muốn mua nhà cưới, mẹ tôi lo lắng đưa cho tôi sổ hộ khẩu đã giấu kín và yêu cầu tôi mua nhà nhanh, đăng ký tên và chuyển hộ khẩu .
Mẹ tôi vui mừng đến mức nói: “ con gái, trước đây con sống chết không chịu làm, nhưng bây giờ con đã biết Vương Húc cũng chỉ là con nít đúng không? Mẹ đã mua cho con một căn nhà trước khi con kết hôn rồi!”
Bố tôi thận trọng và chu đáo hơn mẹ tôi.
Tôi cũng đến đó vào ngày chuyển nhượng, khi tận mắt nhìn thấy giấy chứng nhận bất động sản, tôi ngồi sang một bên và hút thuốc.
Nhà mới vẫn chưa được sửa lại trong thời gian này. Tôi vẫn phải ở nhà bố mẹ tôi.
Tôi cúi đầu, gạt tàn thuốc ra khỏi điếu thuốc như muốn cảnh báo: “Tôi phải trả tự chi phí sinh hoạt của mình.”
Tôi sờ vào cuốn sổ hộ khẩu mới toanh, có chút thích thú.
Làm sao tôi có thể chịu đựng được chín năm này?
Tôi thực sự rất kiên cường nhỉ?
Nhưng sẽ sớm thôi.
Tôi có thể rời khỏi đây sau một năm nữa.
Vì thế tôi mỉm cười, vòng tay ôm lấy bố:
“Tất nhiên rồi. Thiên Thiên sắp học năm cuối cấp 3 rồi. Dù thế nào đi chăng nữa, con cũng phải ở nhà thêm một năm nữa để chăm sóc bố cho đến khi em trai con học xong và thi tuyển sinh đại học."