Chương 2 - Trộm Trứng

2.
Thiên nhãn không chỉ là linh vật có thể xua đuổi ma đạo mà còn là linh dược chữa lành vết thương.

Vậy mà sư tôn không nỡ cho ta dùng để chữa thương khiến linh căn của ta tổn hại nặng nề, đến kiếm cũng không thể nhấc.

Ta tu luyện trong hang động lạnh lẽo ba năm, thể lực vừa mới khôi phục một chút đã bị truyền tới đại điện để chọn trứng cùng sư muội.

Trong cái tông môn rộng lớn này chẳng lẽ không còn người nào khác có thể ấp trứng chắc?

Hai quả trứng thần ngay khi thấy ta tiến vào đại điện đã ngo ngoe rục rịch, sư tôn đoán chừng liếc mắt đã nhận ra, lén dùng linh lực kiềm chế chúng lại.

“ Chọn đi.”

Ta đứng yên tại chỗ hỏi: “ Mạo muội cho ta hỏi sư tôn một câu, nếu trứng thần này được ấp thành công bình an nở ra, vậy linh thú bên trong thuộc về ai?”

Sư tôn mặt không đổi sắc, khí phách trả lời: “ Đương nhiên là thuộc về sư tôn.”

Ta cười khinh, khoanh tay trước ngực: “ Vậy ta không ấp.”

Sắc mặt sư tôn lập tức trầm xuống, lại nhanh như chớp khôi phục lại bình thường: “ Vậy Trọng Linh thấy thế nào mới ổn.”

Ta nhẹ nhàng trả lời: “ Ai ấp thì thuộc về người nấy.”

Nhìn qua đã thấy hai quả trứng thần này đều được các trưởng lão ấp qua nhưng không thành công.

Nếu thành công thì bọn họ đã ký khế ước từ lâu, làm gì còn cơ hội xuất hiện ở đây, lại còn là cái bánh rơi từ trên trời xuống cho ta?

Kể từ khi ta trở về từ Ma Vực, quả trứng thần mà ta đem về rõ ràng đã có một mối quan hệ mơ hồ với ta, sư tôn cùng mấy lão già trưởng lão nếu mắt không mù thì đều đã phát hiện ra rồi.

Còn lý do vì sao tiểu sư muội lại xuất hiện ở đây, chỉ đơn giản là cô ta bị bọn họ nhìn trúng cái nhan sắc có thể khuynh đảo chúng sinh.

Mà lại vô cùng phù hợp để song tu mà thôi.