Chương 1 - Trộm Trứng

1.

Sư muội vừa mở thiên lý nhãn liền nhận ra quả trứng bên trái mà sư phụ đang cầm là trứng phượng.

Thực ra nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được trứng phượng và trứng rẳn bởi có một quả lớn một quả nhỏ.

Sư muội sợ hãi ta dùng thủ đoạn để đánh tráo hòng lấy được quả trứng phượng nên mới vội vã mở thiên lý nhãn.

Vậy mà cô ta còn tỏ vẻ khó xử, đáng thương quay sang hỏi ta: “ Tỷ, tỷ nghĩ muội nên chọn quả nào đây?”

Đôi mắt to tròn của cô ta trợn ngược lên, vờ nói nhưng lại lộ rõ ý đồ: “ Muội nghe nói phu quân Phượng tộc đều là do tự mình phu nhân ấp ra, sư tỷ tu luyện vô tình đạo, ta e sư tỷ chọn trứng phượng sẽ tổn hại tới đạo tâm của người.”

Ta chắp tay sau lưng, tỏ vẻ thờ ơ: “ Sư muội, ta tu vô tình đạo chứ không phải tuyệt tình đạo.”

“Hơn nữa, thiên lý nhãn muội dùng hiện tại là của ta, có phải nên trả lại ta rồi không?”

Sư muội yếu ớt nấp sau lưng sư tôn, rụt rè nhìn ta: “ Sư tỷ, muội không tinh thông đạo pháp, không thể tự mình bảo vệ mình. Thiên nhãn là bảo vật của tông môn, sư tôn nói, bảo vật tông môn không phân biệt ta ngươi gì cả.”

Ta tổn gần hết tu vi, mạo hiểm mạng sống mới mang được thiên nhãn cùng trứng thần về từ Ma Vực.

Tới nỗi ngất xỉu ngay trước cổng tông môn.

Vậy mà ta vừa mới tỉnh lại, cả trứng thần với thiên nhãn đã thuộc quyền sở hữu của tông môn từ bao giờ.

Nhớ lại khi đó, sư tôn nhìn ta trìu mến, cất trứng thần cùng với thiên nhãn vào Tàng Bảo Các, còn khen ngợi ta cái gì mà là niềm kiêu hãnh của cả tông môn.

Còn ta khi đó thì sao? Vết thương chi chít khắp người, linh căn đứt đoạn từng khúc, tiên cốt nứt lìa, vậy mà sư tôn lại như chẳng thấy hết thảy nhẹ nhàng vô tâm nói rằng ta là đại tỷ, việc ta làm được đều là việc nên làm.