
Trở Về Ngày Định Mệnh
Vào Tết Trung thu năm 1995, mẹ tôi bất ngờ bị đột quỵ, nằm liệt giường.
Khi nhận được điện thoại từ bệnh viện, tôi lập tức vội vã chạy đến.
Các anh chị em khác đều chê trách, không ai muốn chăm sóc bà.
Chỉ có tôi, không đành lòng nhìn mẹ đơn độc, cuối cùng kiên quyết đưa bà về nhà, tự tay chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ.
Thế nhưng, đến khi mẹ qua đời, bà để lại toàn bộ tài sản cho các anh chị em khác cũng đành, đắng lòng hơn là bà còn trách móc tôi, đổ lỗi rằng chính tôi đã ngăn cản bà gặp lại hai người con trai.
“Nếu không phải tại chị nhất định mang mẹ về, thì em với anh cả đâu đến nỗi bao nhiêu năm không được gặp mẹ một lần. Chính chị đã tước đoạt cơ hội để tụi em hiếu thảo với mẹ.”
Em trai tôi mặt dày trút hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Mẹ tôi cũng thiên vị mà mắng: “Đúng là nuôi mày uổng công, một đứa con chỉ biết tiêu tốn tiền của. Chính mày khiến mẹ và hai đứa con trai xa cách, hơn chục năm trời không gặp được nhau. Nếu không phải tại mày cố chấp, biết đâu mẹ đã được hưởng niềm vui con cháu, được anh cả và em trai mày chăm sóc, có khi còn hồi phục rồi, đâu đến nỗi sống dở chết dở, nằm liệt bao năm như thế này.”
“Chính mày hại mẹ, mẹ có làm ma cũng không tha cho mày.”
Đến tận giây phút cuối đời, bà vẫn còn nguyền rủa tôi.
Cuối cùng, họ còn cấu kết nhau bịa chuyện bôi nhọ tôi trên mạng, vu khống tôi bất hiếu, nói tôi chăm sóc mẹ chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản của bà, khiến tôi đến tuổi này rồi mà vẫn phải chịu bạo lực mạng.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về ngày mẹ bị đột quỵ.
Bình luận