Chương 3 - Trở Về Để Đòi Công Lý

Sau đó lao ra cản đường tôi.

“Lâm Tiểu Nam, ba ngày nay em ở lại nhà anh Quang, anh ấy sợ em chê bẩn nên lấy luôn bộ ga trải giường chuẩn bị cho đám cưới của hai người ra cho em dùng.”

“À đúng rồi, còn đưa em dùng cả vỏ gối mới nữa, có in đôi uyên ương bơi nước. Mấy thứ đó là chị chọn đúng không? Thật sự nhìn rất đẹp!”

“Tôi không thấy đẹp, tặng cô luôn đó.” – Tôi thản nhiên đáp.

Tôi định quay người bỏ đi thì thấy Tần Quang vội vàng từ trong nhà chạy ra.

Còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tuyết đã nói trước: “Anh Quang, thật sự là lỗi của em, em dùng mất ga giường và vỏ gối hai người định dùng khi cưới, chị Tiểu Nam giận rồi.”

“Chị ấy nói sẽ không cần mấy thứ đó nữa. Em xin lỗi… em cũng không muốn thế đâu.”

Rõ ràng là cô ta dùng đồ cưới của tôi, nhưng nói như vậy lại biến tôi thành người nhỏ nhen, còn cô ta thì đáng thương vô tội.

Quả nhiên, Tần Quang lập tức nổi giận.

“Tiểu Nam, em sao lại nhỏ mọn như vậy? Bạch Tuyết rơi xuống nước, người còn yếu, ở tạm nhà anh, là con gái thì anh phải để cô ấy dùng đồ sạch sẽ, chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?”

“Tôi không giận, chỉ nói là tặng cô ấy thôi mà, chẳng lẽ tặng người ta vỏ gối với ga giường cũng là sai à?” – Tôi vẫn giữ giọng điềm nhiên.

Tần Quang nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, rõ ràng cho rằng tôi đang nói mát.

“Sao em lại cứ lấp lửng như vậy? Trước đây em đâu phải là người nhỏ nhen như thế!”

Tôi cười nhạt, chân thành nói: “Hôm đó tôi cũng đã nói rồi, tình cảm của chúng ta có lẽ chưa đủ sâu để đi đến hôn nhân. Mấy thứ đó giờ chẳng biết bao giờ mới dùng, tặng cho Bạch Tuyết cũng tốt. Tôi thật sự không giận.”

“Thôi, anh chăm sóc cô ấy đi. Tôi đến thư viện đây.”

“Em đến thư viện làm gì? Em đọc được mấy chữ đâu?” – Tần Quang khinh thường đáp.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm – thì ra, con người này luôn chê bai tôi.

“Anh quên rồi sao? Tôi cũng học cấp ba đấy.”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Sau lưng vang lên giọng Bạch Tuyết cố tình nói lớn: “Anh Quang, em hầm miến với thịt cho anh bồi bổ rồi đấy!”

Cô ta tưởng tôi sẽ nổi giận. Chỉ tiếc, tôi giờ đã không còn động lòng nữa.

3

Những ngày sau đó, tôi ngày ngày học hành nghiêm túc, quyết tâm bù lại những kiến thức đã bỏ lỡ.

Một hôm, người đưa thư mang đến một bức thư cho tôi.

Đúng lúc ấy, Tần Quang – mấy ngày không thấy mặt – gõ cửa bước vào. Trong tay anh ta cầm một quả táo.

Có lẽ vì tôi không tìm đến nên anh ta bắt đầu sốt ruột.

Anh ta đặt quả táo lên bàn, tôi liếc nhìn – quả táo đã hỏng một nửa.

Anh ta chưa từng nỡ tiêu tiền vì tôi.

Thỉnh thoảng mang cho tôi chút trái cây, đều là mấy thứ người khác bỏ đi.

Kiếp trước tôi đúng là quá ngu ngốc.

Người đàn ông này chưa từng yêu tôi thật lòng.

Tần Quang thấy trên bàn có một bức thư.

“Là thư của ba mẹ em hả? Viết gì thế?”

Tôi mở thư ra – đúng như kiếp trước – là thư mẹ tôi viết.

Bà nói rằng mình đã mang thai, hỏi tôi có muốn có thêm em trai hoặc em gái không, và có nên sinh đứa bé này ra không?

Giống như tiền kiếp, tôi kể nội dung lá thư cho Tần Quang nghe. Quả nhiên, anh ta kích động hẳn lên.

“Em đã 20 tuổi rồi mà mẹ em còn muốn sinh thêm, định sinh con trai à? Gia đình em đúng là trọng nam khinh nữ!”

“Nếu thật sự bà ấy sinh con trai, thì đừng mong được chia chút tài sản nào nữa.”

Tôi nhìn anh ta, cười mà như không cười.

“Nhà em thì có gì đâu mà gọi là tài sản, chỉ là một gia đình công nhân thôi mà.”

Kiếp trước, tôi chưa từng nói câu này. Tần Quang nói gì tôi nghe nấy, nghe theo lời anh ta mà viết thư trả lời mẹ rằng tôi không cần có thêm em trai hay em gái nữa.

Thì ra Tần Quang đã tính toán sẵn từ trước.

Tôi là con một, nếu cưới tôi, tất cả những gì nhà tôi có sẽ thuộc về anh ta. Anh ta sẽ “ăn trọn phần tuyệt tự”.

Tất nhiên anh ta không muốn tôi có thêm em.

Kiếp trước, tôi nghe lời anh ta, để rồi khi ba mẹ qua đời, gia đình anh ta bắt nạt tôi, mà bên nhà ngoại thì không còn ai giúp được. Tôi trở thành người không có chỗ dựa, cô độc một mình.

“Anh nói thế thôi, anh đâu phải vì tài sản nhà em. Chỉ là anh thấy em là con một, làm con một cũng tốt mà. Anh chỉ nghĩ cho em thôi.” – Tần Quang vẫn tiếp tục dụ dỗ.

“Tôi nhớ Bạch Tuyết đâu phải con một, nhà cô ta còn hai đứa em trai thì phải?”

Tần Quang khựng lại, ánh mắt trở nên căng thẳng: “Em nghe ai nói bậy gì rồi? Sao tự dưng nhắc tới gia cảnh của Bạch Tuyết? Cô ấy có hai em trai là chuyện của cô ấy, liên quan gì đến anh? Anh chỉ quan tâm đến em thôi.”

“Tần Quang, anh nên hiểu rõ, chúng ta còn chưa kết hôn. Nên việc mẹ tôi muốn sinh thêm con, không liên quan gì đến anh cả.”

Anh ta sững người, lập tức giận dữ – bởi vì từ trước đến nay, tôi luôn nghe theo mọi lời anh ta nói.

“Sao bây giờ em lại trở nên khó hiểu như thế? Anh nói vậy là vì muốn tốt cho em thôi mà!”

Đột nhiên ngoài cửa có người gọi tên anh ta, chỉ nghe giọng là tôi biết ngay – Bạch Tuyết.

Tôi khẽ cười lạnh trong lòng.

Cô ta quả thật bám chặt không rời.

Biết anh ta đến phòng tôi, cô ta lập tức đi theo.

Bạch Tuyết gõ cửa, không chờ tôi trả lời đã tự tiện bước vào.

“À… xin lỗi nhé Tiểu Nam, em có làm phiền hai người không?”

Tôi cố ý đáp trả:

“Biết là phiền mà vẫn xông vào à?”