Chương 2 - Trở Về Để Đòi Công Lý
Tần Quang lập tức cởi áo, nhảy ùm xuống nước, nhanh chóng kéo được Bạch Tuyết lên bờ.
Bạch Tuyết nhắm chặt mắt lại.
Tần Quang nhìn khuôn mặt cô ta, ánh mắt như bị thôi miên.
Thực ra tôi cũng rất xinh, nhưng vì nghe lời ba, tôi luôn xung phong làm việc nặng ở đội sản xuất, nên da bị rám nắng đen nhẻm.
Tần Quang lúc nào cũng chê tôi đen quá.
Còn hôm nay, cô gái anh ta cứu – Bạch Tuyết – thì da trắng như tuyết, mịn màng nõn nà.
Cô ta trúng ngay gu thẩm mỹ của anh ta.
Thấy Bạch Tuyết chưa tỉnh, Tần Quang cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho cô ta.
Tôi đứng bên cạnh, lạnh lùng quan sát, lần này tôi nhìn rất kỹ.
Bạch Tuyết hoàn toàn không hề bị ngạt nước, lông mi còn đang khẽ động – cô ta đang giả vờ.
Quả đúng là cô ta nhắm thẳng vào Tần Quang, đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tôi thậm chí còn đoán rằng, Bạch Tuyết đã âm thầm theo dõi Tần Quang từ lâu, biết ngày mai anh ta sẽ đi đăng ký kết hôn với tôi, nên hôm nay cố tình giành lấy cơ hội cuối cùng để ra tay.
Đúng là “trà xanh chính hiệu.
Dưới màn “cấp cứu” của Tần Quang, cuối cùng Bạch Tuyết cũng “tỉnh lại”.
Nhưng vẫn tỏ ra yếu ớt, đáng thương đến cùng cực.
Tần Quang ngẩng đầu lên nói với tôi: “Tiểu Nam, hôm nay chắc mình không đi thị trấn được rồi, cô gái này tôi quen, là người cùng đội sản xuất với chúng ta. Tôi đưa cô ấy về trước, quần áo lúc nào chẳng mua được. Dù không có đồ mới cũng không ảnh hưởng gì tới việc đi đăng ký ngày mai.”
Bạch Tuyết đột nhiên túm lấy tay áo anh ta.
Vừa ho khan vừa vội vàng nói: “Anh Quang, anh còn phải đi đăng ký kết hôn với chị Tiểu Nam nữa mà, hai người mau đi mua quần áo đi, đừng vì em mà chậm trễ… em không sao đâu… khụ khụ!”
Cô ta vừa nói ra vẻ rộng lượng, vừa ho sù sụ như thể sắp tắt thở đến nơi.
Tần Quang ngơ ngác hỏi: “Cô quen tôi à?”
Bạch Tuyết e thẹn liếc anh ta một cái: “Tất nhiên là quen rồi. Anh nổi tiếng ở đội sản xuất lắm, lại đẹp trai nữa… So với anh, em chỉ là một cọng cỏ nhỏ bé vô danh. Em tên là Bạch Tuyết.”
Đàn ông mà, ai chẳng thích được tâng bốc. Tần Quang lập tức lâng lâng: “Thì ra cô tên là Bạch Tuyết, cái tên thật dễ nghe.”
Hai người họ cứ thế trò chuyện ríu rít, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của tôi.
“Tôi không có gì làm ở đây nữa, tôi về trước.” Tôi chẳng buồn nhìn hai người họ diễn cảnh tình cảm nữa.
Bạch Tuyết lập tức lên tiếng: “Anh Quang, chị Tiểu Nam giận rồi. Tất cả là lỗi của em. Anh đừng lo cho em nữa, hai người cứ đi mua quần áo đi. So với việc mua đồ để cưới, thì mạng sống của em chẳng đáng là gì cả.”
Tần Quang tức đến mức như muốn nổ tung, ánh mắt anh ta nhìn tôi, chỉ chờ tôi mở miệng thêm một câu là cơn giận sẽ bùng nổ.
“Tiểu Nam, chẳng lẽ so với việc mua quần áo mới với em, mạng sống của Bạch Tuyết lại không đáng giá sao?”
Tôi hất tóc, thản nhiên nói: “Tôi thấy, nếu anh không muốn đi đăng ký kết hôn với tôi thì thôi, tạm thời đừng đi nữa.”
“Em có ý gì đấy? Em đang giận à? Hay đang dọa anh? Em không thấy đây là chuyện sống chết sao?”
Nghe Tần Quang mắng tôi, tôi liếc sang Bạch Tuyết, thấy ánh mắt cô ta lướt qua một tia khiêu khích, rồi rất nhanh biến mất, lại quay về dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
Tôi làm bộ ngây thơ: “Anh hiểu lầm rồi, em không giận cũng không dọa anh đâu, chỉ là em chợt thấy… có lẽ tình cảm của chúng ta vẫn chưa đến mức phải kết hôn. Anh cứ đi cứu người đi, em nhớ ra mình còn phải về ký túc xá ôn bài.”
Nói rồi tôi quay đầu bước đi, không ngoái lại.
Sau lưng tôi, Bạch Tuyết giọng yếu ớt nói: “Bạn gái anh hình như giận em rồi… phải làm sao đây? Tất cả là lỗi của em, anh Quang.”
Tần Quang đáp lại: “Liên quan gì đến em chứ? Anh đưa em đi trạm y tế trước đã. Kệ cô ấy đi, cô ấy là vậy đấy, vài hôm nữa hết giận sẽ tự tìm anh thôi.”
2
Tôi trở về ký túc xá, nhìn chồng sách phủ đầy bụi, trong lòng trào lên cảm giác hổ thẹn.
Kiếp trước, tôi đúng là kiểu con gái mù quáng vì yêu, mọi thứ đều xoay quanh Tần Quang.
Anh ta nói gì tôi cũng nghe răm rắp.
Anh ta thường bảo đầu óc tôi ngu ngốc, không nên học hành, không cần thi đại học, thế là tôi từ bỏ luôn kỳ thi.
Sau này về lại thành phố, nhờ ba giúp đỡ, tôi mới vào được một doanh nghiệp nhà nước, nhưng chỉ làm được công việc cấp thấp, vì thiếu học vấn mà chịu đủ thiệt thòi.
Kiếp này đã được làm lại, tôi nhất định sẽ học hành tử tế. Thật ra nền tảng của tôi không tệ, đặc biệt là các môn xã hội.
Trí nhớ của tôi cũng tốt, hoàn toàn không như lời Tần Quang chê bai, rằng tôi ngu đần.
Giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu, thì ra anh ta đang PUA tôi.
Chỉ khi hạ thấp tôi, anh ta mới cảm thấy mình nổi bật hơn, và càng có cớ để nói tôi “trèo cao”.
Tôi nghiêm túc học hành.
Ba ngày ba đêm không hề tìm Tần Quang.
Kiếp trước tôi quá yêu anh ta, mỗi lần cãi nhau cũng là tôi xuống nước trước, tôi giận không bao giờ quá ba ngày.
Chính vì vậy mà Tần Quang luôn tự tin rằng tôi sẽ chủ động làm lành.
Nhưng lần này, ba ngày đã trôi qua tôi chẳng buồn đi tìm anh ta, thay vào đó, bạn bè trong đội sản xuất lại liên tục kể cho tôi nghe chuyện giữa Tần Quang và Bạch Tuyết. Họ đều bênh vực tôi.
Quả nhiên, cô bạn ở phòng bên – Tô Tô – lại tức giận chạy sang kể tôi nghe, nói thấy Bạch Tuyết ra vào nhà Tần Quang thường xuyên, nấu cơm giặt giũ, chẳng khác gì bạn gái chính thức.
Tôi chẳng buồn để tâm.
Tôi cầm sách, định đến thư viện của đội để mượn thêm vài quyển, nhưng bắt buộc phải đi ngang qua căn nhà nhỏ của Tần Quang.
Tôi thấy Bạch Tuyết đang phơi đồ trong sân.
Cô ta trông thấy tôi.
Mắt đảo một vòng, rồi đột ngột hét lớn gọi tên tôi.