Chương 2 - TRI HỨA

TRI HỨA (2/4)

Tác giả: 三生三幸

Editor: Smile

-------------------------------------------

5.

Lần thứ hai nhìn thấy Giang Sở Niên là trong cuộc đấu thầu với Lâm thị.

Lâm gia và Tạ gia có mối quan hệ vô cùng tốt, Tạ Quân Phỉ vì để đào tạo tôi nên đã đặc biệt an bài tôi vào Lâm thị rèn luyện học tập.

Tôi và tổng giám đốc Lâm thị cùng vào sân thì vừa vặn gặp Giang Sở Niên và thư ký của anh ta trong thang máy.

Tôi đứng bên cạnh Lâm Dĩ Đường, không ngừng xác định tư liệu cần trình bày sau này, Giang Sở Niên bên kia hờ hững mở miệng:

“Lâm tổng thật đúng là bụng của tể tướng có thể chèo thuyền*, thậm chí ngay cả kẻ phản bội cũng dám nhận.”

*Cổ ngữ có câu: “Cái trán của Tướng quân rộng đến mức có thể phi ngựa, cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền”. Ý nói, một người có tấm lòng rộng lớn mới có thể làm được việc lớn, mới có thể bao dung được những việc khó bao dung của thiên hạ.

Tôi ngẩng phắt đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Sở Niên và nam trợ lý đáng khinh bên cạnh anh ta.

Lâm Dĩ Đường đè vai tôi lại, xoay người giả vờ cười nói:

“Không phiền Giang tổng hao tâm tổn trí, Lâm Dĩ Đường tôi yêu nhất chính là nhân tài, hơn nữa Tri Hứa là bởi vì bị quấy rối nơi làm việc nên mới từ chức, tôi càng muốn mời chào cô ấy.”

Nói xong, thang máy đến trạm, Lâm Dĩ Đường kéo tôi rời đi.

Mà tôi thì nhân cơ hội đó duyên dánh xoay người, giơ ngón giữa về phía Giang Sở Niên.

Lâm Dĩ Đường cười nhìn tôi một cái, nhẹ giọng nói nhỏ:

“Thật ra cô có thể không cần để ý đến anh ta.”

“Phương án và giá cả chúng ta chuẩn bị lần này đều chiếm ưu thế rất lớn, lúc đó chúng ta sẽ tát thẳng vào mặt anh ta ở địa điểm đấu thầu.”

Hàm răng tôi lại ngứa ngáy:

“Giang Sở Niên thì không nói rồi, nhưng trợ lý phía sau anh ta mới là một tên khốn nạn.”

"Chính là anh ta đã tung tin đồn về tôi ở Giang thị, sau đó bị tôi đấm một trận, không ngờ khi tôi rời đi thì anh ta vậy mà được thăng chức!"

Lâm Dĩ Đường nhướng mày, như có điều suy nghĩ:

“Nếu đã như vậy thì hãy để tôi giúp cô dạy dỗ bọn họ.”

Bởi vì liên quan đến lĩnh vực internet, hiện trường đấu thầu không giống như ngành truyền thống mà là cần trình bày thông qua trình chiếu ppt và đàm phán tại chỗ.

Về phía Lâm thị bên này, Lâm Dĩ Đường mở bản PPT đã sớm chuẩn bị tốt ra, ngay cả tôi cũng không khỏi âm thầm ngưỡng mộ bản thảo được chuẩn bị kỹ lưỡng kia, có thể nói Lâm Dĩ Đường là một diễn giả hoàn mỹ.

Trái lại thì ở Giang thị, loại chuyện này trước đây đều là một mình tôi lo liệu, sau đó lại ký tên Giang Sở Niên.

Hiện tại không có tôi, Giang Sở Niên một chút kinh nghiệm cũng không có.

Vì vậy, ppt trình bày kém chất lượng, chưa kể đến phần giới thiệu lắp bắp của Giang Sở Niên, vừa nhìn chính là không hiểu rõ sản phẩm nhà mình.

Tôi ngồi ở hàng ghế khán giả và cười khẩy.

Quả nhiên không có tôi, Giang Sở Niên hoàn toàn không có vốn liếng để đối kháng với Lâm thị, vừa muốn đại quyền lại không có năng lực tương ứng thì kết cục chính là bị chê cười.

Kết quả đấu thầu không thể nghi ngờ, dưới khuôn mặt thối của Giang Sở Niên, Lâm Dĩ Đường bắt tay lãnh đạo bên A, hơn nữa còn đề nghị buổi tối mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.

Lãnh đạo bên A vui vẻ đáp ứng, Giang Sở Niên biết với địa vị của đối phương anh ta căn bản không thể trêu vào, chỉ có thể tươi cười đáp ứng.

6.

Ở trên bàn cơm, tôi ngồi bên cạnh Lâm Dĩ Đường, Giang Sở Niên ngồi đối diện không có ý tốt liếc tôi một cái, sau đó cùng lãnh đạo ngồi ở trên cười nói:

"Tiểu thư ký bên cạnh Lâm tổng cũng quá là không có mắt rồi, không thấy chén rượu của lãnh đạo trống sao, còn không đi rót rượu?"

Tôi và Lâm Dĩ Đường liếc nhau sau đó tôi cầm chai rượu đứng dậy, cười rót đầy cho lãnh đạo.

Giang Sở Niên nói tiếp:

"Có phải cô quá qua loa rồi không, nói rót rượu là chỉ rót rượu cho lãnh đạo thôi sao? Nào, mời lãnh đạo một ly đi!"

Tay cầm chai rượu của tôi từ từ siết chặt, hiện giờ tôi chỉ muốn cầm chai rượu này đập một phát vào đầu thằng chóa Giang Sở Niên một cái.

Lâm Dĩ Đường ở một bên nghe Giang Sở Niên nói như vậy thì trực tiếp lạnh mặt xuống:

"Giang tổng, anh nói chuyện như vậy cũng hơi quá đáng rồi."

"Trợ lý của tôi, tôi còn chưa nói gì mà anh đã chỗ này thét ba hét bốn rồi?"

"Huống chi, trước khi ăn tôi đã nói, hôm nay chúng tôi không tiện, không thể uống rượu, chẳng lẽ anh đây là đang muốn mượn lãnh đạo để làm khó dễ chúng tôi sao?"

Vừa nói, Lâm Dĩ Đường cầm lấy chai rượu trên tay tôi, nặng nề đặt lên bàn ăn.

Trong phòng bao yên tĩnh trong chớp mắt, tôi cúi đầu che giấu nụ cười hả hê, trở lại chỗ ngồi.

Giang Sở Niên nhìn thoáng qua lãnh đạo cảm xúc khó lường, cắn răng trách cứ trợ lý bên cạnh:

"Không có mắt nhìn à, còn không đi kính lãnh đạo một chén!"

Nói xong, anh ta lại thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nhìn về phía lãnh đạo.

Nam trợ lý bị mắng, đầu héo rũ mời rượu từng người đang ngồi.

Đến phiên Lâm Dĩ Đường, cô trực tiếp lấy tay đậy cốc lại, kim cương trên móng tay dưới ánh đèn màu cam ấm áp rạng rỡ lấp lánh:

“Cậu còn chưa có đủ tư cách rót rượu cho tôi.”

Nói xong, cô không để ý nam trợ lý đang xấu hổ mà tự mình ngồi xuống, gắp tôm trên đĩa rồi bóc vỏ tôm.

Tôi nhìn thoáng qua chiếc mặt giả hoàn mỹ của Giang Sở Niên đã vỡ tan, cúi đầu cố gắng nhịn cười.

Tôi cũng vừa mới biết, nhà mẹ của Lâm Dĩ Đường có quan hệ họ hàng với vị lãnh đạo này, đều là người một nhà thì không có gì phải mất mặt, trái lại thì Giang Sở Niên, kẻ không điều tra rõ bối cảnh đã ở chỗ này giương nanh múa vuốt, thật sự là một tên hề.

Nhưng mà cũng đúng thôi, dù sao thì lúc trước loại chuyện điều chỉnh lại này đều là do tôi làm.

Nghĩ tới đây tôi có chút buồn bực, sớm biết anh ta đối xử với tôi như trâu như ngựa thế này thì tôi đã sớm đổi nghề quách cho rồi.

7.

Nghe chị hành chính ở lại Giang thị nói, Giang Sở Niên đã nổi giận lôi đình sau khi Giang thị đấu thầu thất bại, anh ta đã mắng mỏ những người có quan hệ tốt với tôi và thành công đuổi đi mấy lão làng bên kỹ thuật.

Là một thợ săn kim bài, bạn thân của tôi đã lập tức liên hệ với mấy vị lão làng bên kỹ thuật kia, sau đó Lâm thị và Tạ thị chia nhau phân phối, thu hoạch tương đối phong phú.

Đấu thầu kết thúc, thời gian huấn luyện của tôi ở Lâm thị cũng sắp kết thúc, lúc gần đi thì Lâm Dĩ Đường lôi kéo tôi và Tạ Quân Phỉ ăn một bữa cơm.

Cơm nước xong, Lâm Dĩ Đường làm chủ đưa tôi và Tạ Quân Phỉ ra quán bar chơi.

Rượu qua ba tuần, điện thoại Lâm Dĩ Đường vang lên, đầu dây bên kia là một người đàn ông có giọng nói dễ nghe, hỏi cô khi nào thì về nhà.

Tạ Quân Phỉ uống hơi nhiều, cô ấy tựa vào người tôi vẻ mặt chế nhạo nhìn về phía Lâm Dĩ Đường.

Tôi không thích uống rượu, cho nên có thể nói là tỉnh táo nhất hiện trường.

Một thanh niên say khướt chạy đến chỗ ngồi của chúng tôi, mỉm cười hỏi Tạ Quân Phỉ xin wechat, tôi giương mắt nhìn anh ta một cái, giơ tay cự tuyệt.

Ai ngờ người đang ông kia quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng bạn của mình, sau đó thẹn quá hóa giận vì bị cự tuyệt:

“Gái mà còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì! Đã tới quán bar còn giả bộ cái rắm, mày biết bố mày là ai không mà dám từ chối!"

Vừa nói, người đàn ông kia vừa cầm lấy chai rượu uống dở trên bàn nện xuống đất.

Chất lỏng trong suốt bắn lên mu bàn chân mang giày cao gót của tôi, tôi nâng mí mắt nhìn người đàn ông kia một cái, Giang Sở Niên đứng phía sau vui sướng khi người gặp họa xem náo nhiệt, tôi nhẹ nhàng buông Tạ Quân Phỉ xuống, chậm rãi đứng dậy, vừa hoạt động gân cốt vừa cười lạnh nói:

“Miệng của mày thối như vậy là được ngâm ở trong hố phân phải không?”

"Chị đây cóc thèm quan tâm chú mày là, hôm nay chị đây sẽ dạy chú cách làm người cho thật tốt!"

Tôi một cước đá thẳng vào đũng quần anh ta, tên khốn kia lập tức ôm đũng quần ngã xuống đất.

Thấy người một nhà bị bắt nạt, người bên cạnh Giang Sở Niên lập tức động đậy, miệng mắng chửi người.

Tôi là người ngoan độc có đai đen Taekwondo nên tất nhiên sẽ không đi quản mấy tiểu đệ chiến ngũ cặn bã kia của thằng khốn nạn này mà dứt khoát vọt tới bên người Giang Sở Niên, cầm lấy bình rượu trên bàn tròn nhỏ rồi đập thẳng vào đầu thằng chả.

Giang Sở Niên không ngờ rằng tôi sẽ đánh anh ta, ôm đầu muốn đánh trả.

Kết quả là bị tôi túm lấy cổ áo, bốp bốp bốp cho mấy cái bạt tai lớn.

Vừa đánh tôi vừa chửi:

“Đồ khốn chết tiệt, còn dám gây phiền phức cho bà đây, xem bà có đánh chết mi không.”

"Con của thận hư nên phải dựa vào việc đánh phụ nữ mới đạt được cảm giác thành tựu đúng không?"

Thấy tôi còn muốn tát anh ta, ông chủ quán bar nghe tiếng chạy tới lập tức tách chúng tôi ra, trong lúc hỗn loạn tôi còn nhanh chân đạp Giang Sở Niên mấy cước, mấy em gái tổ bầu không khí chung quanh lần đầu tiên nhìn thấy Giang thiếu gia phong lưu bị đánh thành đức hạnh này, từng người há mồm trừng mắt xem náo nhiệt.

8.

Kết cục của việc đánh người chính là ngồi trong đồn cảnh sát uống trà.

Tạ Quân Phỉ ngồi bên cạnh an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ.

Lâm Dĩ Đường thì ở bên ngoài bình tĩnh gọi điện thoại, nhờ vị hôn phu của cô mang theo luật sư tới vớt người.

Giang Sở Niên ở một bên ôm mặt, miệng mắng chửi đĩnh đạc uy hiếp tôi, nói tôi cũng dám đánh anh ta, anh ta nhất định phải cho tôi ngồi tù.

Tôi cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình vạch trần Giang Sở Niên với Tạ Quân Phỉ:

“Tôi không sợ đâu, cục cảnh sát này tôi đã tới không biết bao nhiêu lần."

“Tống tình tống tiền*, trấn áp khiêu dâm, gây hấn gây sự, tên họ Giang này đã sớm là khách quen trong cục, mỗi lần đều là bà đây tới vớt anh ta.”

*Nguyên văn là 仙人跳, có nghĩa là trò tống tiền bằng cách giả vờ yêu đương lên giường, như mấy trò vờ làm gái mại dâm rồi lúc lên giường đột nhiên có một người đàn ông xông đến tự nhận mình là chồng cô gái đó, bắt người kia phải đưa tiền mới thả đi.

“Bây giời chuyện này cũng là mưa bụi mà thôi không có gì to tát đâu.”

Một lát sau Lâm Dĩ Đường dẫn người vào, nói với tôi:

“Vừa rồi cảnh sát xem camera của quán bar, là người của Giang Sở Niên gây sự trước, cho nên việc cô đánh trả là có thể hiểu được.”

“Bây giờ thu dọn đồ đạc về nhà, đêm nay hai người đến nhà tôi tạm nghỉ một chút đi.”

Tôi và Tạ Quân Phỉ cầm túi đứng dậy, lúc đi ngang qua Giang Sở Niên còn thấy anh ta cúi đầu, bên cạnh cảnh sát là luật sư Lâm Dĩ Đường tìm tới, đang thương lượng.

Lâm Dĩ Đường cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

“Từ ngày mai trở đi, quán bar kia họ Lâm, tên côn đồ muốn đánh cô cũng sẽ bị giải quyết, đời này anh ta cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở Bắc Kinh nữa.”

Buổi tối Tạ Quân Phỉ mang theo máy tính mò vào phòng tôi, trong mắt lóe sáng:

"Chị, chị muốn báo thù không?"

Ta nhướng mày, nhường một vị trí trên giường cho cô ấy:

“Giang Sở Niên? "

Tạ Quân Phỉ kích động gật đầu, chỉ vào văn kiện trên máy tính của cô ấy:

“Giang gia đầu tư vào một nhà máy sản xuất giấy cỡ lớn gần Trạm Hà, nơi được cho là chiếm lĩnh 60% thị trường giấy cao cấp trong nước.”

“Hơn nữa nó cũng được niêm yết ở trong nước, có thể nói là đối tượng đầu tư tốt.”

Tôi nhướng mày và hiểu ngay ý cô ấy:

"Cô nghi ngờ bọn họ làm giả dữ liệu?"

Tạ Quân Phỉ cười gật đầu, sau đó cho tôi xem một phần văn kiện khác:

“Đầu tiên, tuy Giang gia cẩn thận, nhưng luôn có chỗ sơ hở.”

“Khu vực vật liệu xây dựng nhà bọn họ mấy năm nay cũng không tiến hành nâng cấp theo yêu cầu của quốc gia.”

“Cho nên hiện tại trên cơ bản chính là vỏ bọc, không cẩn thận liền xong đời.”

“Tiếp theo, tôi đã theo dõi Giang gia ngay từ khi tới Bắc Kinh, hiện tại trong tay tôi đã có không ít việc bẩn thỉu của bọn họ.”

“Chỉ cần xưởng giấy của bọn họ xảy ra vấn đề, tôi sẽ bỏ đá xuống giếng, đến lúc đó làm gỏi Giang gia vô cùng đơn giản.”

Nhìn Tạ Quân Phỉ trong mắt lóe ra ánh sáng nhà tư bản, tôi biết cô ấy đã nắm chắc mười phần, gật đầu nói:

"Cho nên tôi cần phải làm gì? Đi điều tra nhà máy giấy?"

Tạ Quân Phỉ lắc đầu, nói rất rõ ràng:

"Chị cứ ở lại Bắc Kinh đi, không có việc gì thì cứ đi làm phiền Giang Sở Niên một chút, nhớ cướp thêm vài vụ làm ăn của anh ta.”

Tôi gật gật đầu, chuyện này còn không phải là rất đơn giản sao, tôi ở Giang thị bảy năm, am hiểu nhất là làm loại chuyện này.